Quyền Khí Lưu Tinh Chương 17: Hối hả

 

Không nghe máy…

 

Mồ hôi bắt đầu chảy trên gương mặt, cậu gọi lại lần nữa.

 

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.

 

Tút, tút"

 

_ Đang bận nên không nghe máy sao?

 

Cậu gọi lại lần nữa.

 

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.

 

Tút, tút"

 

Tay cậu tiết ra mồ hôi lạnh, cả cơ thể bắt đầu cảm giác rất khó chịu.

 

Một lần nữa…

 

Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa…Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… Lần nữa… 

 

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng đừng gọi lại nữa hoặc là đập máy đi, quý khách gọi nhiều làm chúng tôi trả lời có một câu mà mệt quá, nên quý khách mà gọi nữa chúng tôi sẽ tới tận nhà với chai dầu bôi trơn và thông nát ass quý khách. Xin cảm ơn và forever alone gặp lại.

 

Tút, tút"

 

Vẫn không nghe máy.

 

_ Tên khốn Minh… - Cậu nắm chặt điện thoại như muốn bóp nát nó ra.

 

Đưa mắt nhìn xung quanh, cậu thấy một chiếc xe đạp để gần một đôi tình nhân đang âu yếm nhau.

 

_ Sao không có xe tải nào tông chết chúng đi. Thật chướng mắt.

 

Vừa dứt lời, một chiếc xe tải con lao tới, tông vào thẳng đôi tình nhân kia.

 

Do mải hôn nên họ không để ý để tránh đi.

 

Tên tài xế ngóc đầu nhìn xung quanh.

 

Mắt của cậu và hắn chạm nhau. Cường liền nhìn vào chiếc điện thoại giả bộ lướt lướt như không thấy gì hết.

 

Tên tài xế vội kéo cao cửa kính rồi nhanh chóng bỏ đi.

 

Khi đã đi khỏi, cậu nhìn về phía chỗ cái ghế đá kia. Đôi tình nhân có vẻ may mắn vì chiếc xe đâm chệch vài phân. Nhưng họ đã ngất đi từ lúc nào.

 

Nhưng họ không phải thứ Cường quan tâm. Cậu tiến lại gần rồi dắt chiếc xe của họ ra.

 

Ngồi yên vị trên xe, cậu nhìn vào điện thoại:

 

_ Mong rằng sẽ không có chuyện gì xấu với cậu.

 

Nói rồi, cậu bỏ điện thoại vào túi và nhanh chóng đạp đi.

 

Một bóng đen nhỏ lấp ló sau cây cột điện gần đó cứ nhìn chằm chằm cậu.

 

                    ***************

 

Ở nhà Cường lúc này, Nhật đang ngồi chơi Jenga (một trò chơi rút gỗ nổi tiếng từ thời thập niên 80) với lũ xương khi đã dọn dẹp xong. Và Linh vẫn ngồi bấm điện thoại của mình. 

 

_ Ê ê… Ai chơi hai tay hả mày, rút một tay thôi chứ. - Nhật nhăn mặt.

 

Nhưng có vẻ bộ xương tên Slim giả vờ không nghe thấy, mặc dù đúng là nó chẳng có tai thật. Nó vẫn tiếp tục một tay giữ tháp Jenga và tay còn lại rút thẻ.

 

"Cách"

 

Slim rút một thanh gỗ ra khỏi tháp thành công, như một đứa trẻ vừa chiến thắng trong một cuộc đua, nó nhảy 'chicken dace' ăn mừng.

 

Linh nhìn bọn họ cười nhẹ. Như nhận ra vấn đề gì đó, cô đưa tay đếm:

 

_ Ơ, hình như thiếu một đứa thì phải? Hồi nãy tớ gọi ba đứa lận mà đúng không?

 

_ Kiếm Slu à? Hồi nãy lúc Cường vừa ra khỏi nhà, nó đã chạy theo rồi. Chắc nó nghĩ thằng Cường cần người phụ giúp nên đi rồi. - Nhật vừa nói vừa cố gắng rút một thanh gỗ ra khỏi tháp.

 

"Rầm"

 

Tòa tháp đổ xuống.

 

_ Ơ… Cái… Thua rồi. Chuyện gì vừa xảy ra…

 

Cả hai đứa Slim và Slmiya nhảy nhót xung quanh Nhật như người dân tộc khi ăn mừng lễ hội vậy.

 

_ Lại cho tao… - Nhật hất bộ Jenga lên làm các thanh gỗ văng tung tóe.

 

Nhật chỉ tay về phía chúng nó:

 

_ Tao cấm chúng mày chơi bằng hai tay nhé. Lũ chúng mày ăn gian vừa thôi!

 

Nhưng cả hai đứa đưa tay lên ra kiểu như là chúng nó không có biết gì hết…

 

_ Đừng có mà bắt nạt tụi nhỏ nghe chưa hả? - Linh lại ngồi bấm điện thoại từ bao giờ.

 

_ Vâng… 

 

_ Không biết lũ chúng mày giống ai mà gian manh thế… - Nhật thở dài.

 

_ Giống cậu chứ ai?

 

_ Này nha…

 

_ Sai à? - Linh lườm một cái rồi đứng dậy, tiến về phía Nhật.

 

Cô dùng ngón trỏ nhấn vào trán cậu buông lời trách móc:

 

_ Chính cậu bày cho chúng chứ ai hả? Game nè, bài bạc nè, phá phách nè, hư hỏng nè, chính cậu là người đã tiêm nhiễm những thứ xấu xa và đầu những đứa trẻ của tớ chứ ai hả?

 

_ Xin lỗi mà…

 

Linh ôm lấy Slu vào lồng ngực. Cô xoa đầu nó rồi than thở:

 

_ Không hiểu sao hồi đấy tớ lại chọn cậu cơ chứ? Một người rõ vô tích sự.

 

_ Này nha… - Nhật vuốt tóc ra sau - Tớ hơi bị giỏi đấy nhá.

 

Linh lườm Nhật một hồi rồi xả vô vàn phiền muộn của cô về những thứ đã trải qua cùng cậu. Làm mất ví tiền, làm mất giấy ghi chú, làm hỏng nhiệm vụ ông giao…

 

Và cả những cái bạt tai liên hoàn của cô nữa.

 

Nhật cố gắng bào chữa cho mình trong vô vọng.

 

Bộ xương Slmiya chạy lại túm lấy một phần vải váy Linh.

 

_ Em để chị nói hết một lời với hắn ta đi. - Linh nắm tay nó rồi đẩy nhẹ ra chỗ khác.

 

Nhật thều thào:

 

_ Heo mi… 

 

Nhưng Slmiya vẫn níu váy Linh… 

 

Linh quay mặt nhìn thẳng vào khoảng không tăm tối trong hốc mắt của Slmiya:

 

_ Em à, thôi nào…

 

Nó chỉ tay về phía chiếc đồng hồ của nhà Cường, hình như nó muốn nói gì đó với Linh và Nhật thì phải.

 

_ Mày muốn lấy cái đồng hồ à? Không được, nó của nhà thằng Cường, mình đang ở ké nhà nó, làm bậy là hỏng nhiệm vụ ông nội giao đấy. - Nhật phủi tay.

 

Linh nắm chặt tay:

 

_ Cậu còn dạy nó đi ăn cắp hả Nhật.

 

Nhật giật nảy người rồi đưa tay che mặt:

 

_ Không có mà… Cậu nghĩ tớ tệ bạc đến thế sao?

 

Nhưng có lẽ Linh không chịu nổi cơn tức giận này, cô đấm, đá… túi bụi vào người Nhật, mặc cho cậu van xin… 

 

Đánh Nhật thân tàn ma dại, cô phủi tay:

 

_ Nếu cậu không chịu thay đổi, tớ sẽ méc ông nội và sẽ hợp tác với người khác.

 

_ Biết òi mà… - Nhật nức nở.

 

Linh quay mặt sang chỗ Slmiya:

 

_ Em không được học thói đi ăn cắp nghe chưa?

 

Nhưng nó lại lắc đầu liên tục, chỉ tay vào chiếc đồng hồ, hình như nó muốn ám chỉ gì đó.

 

Rồi nó nhảy lại chỗ Nhật rồi chỉ về phía cửa. 

 

_ Rốt cuộc là em muốn làm sao hả?

 

Bộ xương Slmiya bắt đầu diễn giải gì đó bằng hình thể. Bắt đầu với việc khoác lên mình một cái áo gần na ná giống cái Cường hay mặc, bước bước, rồi một tay chỉ về chiếc đồng hồ, tay còn lại giơ ngón trỏ lên và xoay theo chiều xoay của kim đồng hồ vậy.

 

Linh nhìn nó đăm chiêu suy nghĩ. 

 

_ Mày muốn đi vệ sinh hả? - Nhật giơ tay - À mà, xương khô thì đi vệ sinh bằng cách nào nhỉ?

 

"Cốp"

 

Linh giáng cho Nhật một cú thẳng vô đầu.

 

_ Nói xằng bậy gì vậy hả?

 

_ Em xin lỗi… - Nhật ôm lấy đầu mình.

 

Linh ngẫm một lát, rồi như ra điều gì đó, cô bảo:

 

_ Ý em có phải là sao Cường với Slu đi lâu vậy, đúng không?

 

Cô vừa nói vừa cốc vào đầu Nhật thêm mấy cái nữa. 

 

_ Thôi mà… Dừng lại đi, tui sẽ bị u não mất…

 

_ U càng tốt chứ sao? Cho não cậu bự ra thêm chút nữa.

 

Slimiya gật đầu và giơ cánh tay hình ok, có vẻ như Linh đã đoán đúng.

 

_ Hình như cậu ấy đi cũng lâu rồi thì phải nhỉ? - Cô nhìn về phía đồng hồ.

 

_ Nó đi hình như cũng được tầm nửa tiếng rồi đó. - Nhật lùi xa Linh rồi thu mình vào góc tường.

 

_ Không biết cậu ấy gặp chuyện gì không… 

 

_ Ồ, nay có người cũng biết lo lắng cho người khác luôn à?

 

_ Thèm vào nhé. Tui lo là vì cậu ta về trễ, bánh sẽ nguội mất ngon thôi nha.

 

_ Thôi mà, đừng ngại, nói ra đi, có sao đâu mà…

 

Linh ném con dao gọt trái cây trên bàn vào đỉnh đầu Nhật.

 

Nó chỉ còn cách khoảng vài ly là trúng ngay đỉnh đầu cậu.

 

Nhật đưa tay bịt mồm lại. Nước mắt nước mũi cậu thi nhau chảy.

 

_ Làm sao giờ nhỉ? - Linh đưa tay lên cằm suy xét.

 

_ Hay là thử định vị Slu xem có tìm được cậu ta không? Đằng nào Slu cũng đi theo cậu ta mà, đúng không? - Nhật vẫn lấy tay che miệng khi nói.

 

Linh nhìn Nhật cười nhẹ:

 

_ Hừm…, ý kiến được đấy. Lâu rồi mới thấy có cái ý kiến hay như vậy á.

 

Nước mắt cậu càng chảy nhiều hơn:

 

_ Em nhin nhỗi… 

 

Cô đặt Slim xuống đất rồi rút từ trong túi váy ra một lá bùa nhỏ màu vàng. 

 

_ Sao số tui khổ vậy nè… - Nhật sụt sịt.

 

_ Im lặng coi! - Linh hét lớn.

 

_ Ưm ưm (im ạ) - Nhật bặm môi lại làm phát ra âm thanh lạ… 

 

Linh dùng ngón tay trỏ bên tay phải vẽ một vòng tròn lên lá bùa. Tay cô lướt đến đâu, từng dòng chữ hiện ra đến đấy.

 

Khi cô vẽ xong, trên lá bùa hiện lên những nét mực đen đầy huyền bí.

 

Linh giơ lá bùa lên trước mặt rồi bắt đầu lẩm nhẩm. Lá bùa bay lơ lửng giữa không trung, phía trước lá bùa xuất hiện một vòng tròn màu tím nhỏ. 

 

Ngay sau đó, những nét mực bay tụ lại thành cầu rồi tách ra, vết mực bám lên vòng tròn phép. Những hoa văn của vòng tròn phép màu tím kia biến mất, và xuất hiện trên nó một bản đồ.

 

Hai bộ xương kia thấy thế, hốc mắt chúng sáng lóe lên rồi vỗ một tràng pháo tay tán thưởng Linh.

 

Nhật lại gần rồi chỉ tay vào một cái chấm đen:

 

_ Là cái chỗ này phải không?

 

_ Ừm.

 

_  Mà trông hơi bị xa nhỉ. Họ đang đi đến đâu vậy? Biết không?

 

_ Không… Bản đồ thành phố này lớn quá, tớ vẫn chưa nắm hết được…

 

_ Nhìn kìa. - Nhật vội chỉ tay vào - Cái chấm đen bắt đầu di chuyển, hình như có chuyện gì xảy ra với họ rồi.

 

_ Slu ơi… mong em không làm sao…

 

_ Đi thôi.

 

_ Ừm! - Linh gật đầu.

 

_ Nhà thằng Cường có chiếc xe đạp đấy, mượn một tý chắc nó không sao đâu.

 

_ Vậy để tớ đi mở cửa.

 

                    ***************

 

Chở nhau đi được một khoảng khá xa, Linh lại mở bản đồ ra xem:

 

_ Tốc độ di chuyển của bọn họ ngày càng nhanh nè.

 

_ Sao? - Nhật ghé sát mặt vào tấm bản đồ.

 

_ Chấm trắng này là tụi mình hả?

 

Linh thở dài:

 

_ Chứ chẳng lẽ là của bà hàng xóm?

 

_ Thì hỏi cho biết thôi mà…

 

Linh giơ tay về phía trước:

 

_ Nhìn đường lái xe đi kìa.

 

_ Vâng… 

 

Đến một khu hẻm nhỏ, cậu thắng xe lại quan sát xung quanh.

 

_ Sao vậy, có chuyện gì à?

 

_ Tớ cảm giác là có một kẻ vừa sử dụng «Quyền khí»ở đây. Vừa lúc nãy thôi.

 

Cậu xắn tay áo lên làm lộ chiếc vòng đang phát sáng màu xám đỏ.

 

_ Còn có cả «Quyền Khí» của Cường nữa.

 

_ Là tụi 'Ariz' sao?

 

_ Chắc là không. Sự tuôn trào «Quyền Khí» này chỉ có ở những thằng không biết suy nghĩ, ảo tưởng sức mạnh thôi, không phải là dân chuyên như tụi 'Ariz'.

 

_ Có lẽ là lại thêm một «lãng khách» xuất hiện.

 

_ Điều này tui phải nói là tui đồng ý với Cường, 'lãng khách' nghe quê quá đi mất! Từ giờ gọi là «thần giả» đi.

 

_ Ơ…

 

_ Nếu như ông nói vậy rồi, có khi nào Cường vừa đụng độ với «thần giả» ấy không ta?

 

Nhật thở dài:

 

_ Không chắc nữa… Hy vọng đó là người tốt.

 

_ Thôi, ta đi nhanh lên, hy vọng không có gì xảy ra…

 

Đi thêm một chút nữa, do gấp quá nên khi quẹo sang đường khác, cậu đã không để ý xung quanh.

 

"Rầm"

 

Nhật đâm trúng phải một ai đó rồi ngã xuống đường. 







 

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện