Quyền Khí Lưu Tinh Chương 16: Mày cứ đợi đó, thằng rẻ mạt.

Cường gục xuống đất, thở hổn hển.

 

Đưa tay sờ phía sau lưng, một sự thật làm cậu bối rối:

 

_ Không… không có máu? Chuyện gì thế này… 

 

Cái bóng hồi nãy lại xuất hiện trước mặt Cường:

 

_ Sao hả? Thấy năng lực của tao thú vị không?

 

_ Mày… là ai hả?

 

Cường rướn người đứng dậy. Như có một luồng điện giật ngang người, cậu lại khụy xuống:

 

_ Chuyện gì thế này… 

 

Cái bóng đó thở dài:

 

_ Não mày vừa cảm nhận cơ thể bị đâm nên giật cảnh báo đấy. Tao tưởng người thông minh thì biết rõ chứ?

 

_ Ảo giác sao?

 

Cường nói nhỏ:

 

_ Là «Quyền Khí tạo ảo giác» à?

 

_ Mày muốn gì? - Cường trừng mắt nhìn.

 

Cái bóng đó lại nở nụ cười kinh dị:

 

_ Thôi nào, tao sợ đấy.

 

Mặt Cường nhăn lại:

 

_ Thấy sai không?

 

Cậu thở dài:

 

_ Đáng lẽ tao là người sợ ở đây chứ?

 

_ Tao biết là mày sẽ ko tỏ vẻ đâu, nên tao sợ hãi giùm mày đó, thấy tao tốt không?

 

_ … 

 

Cường gằn giọng:

 

_ Lộ diện đi thằng hèn.

 

_ Cứ từ từ, bình tĩnh nào.

 

Làn khói xám xung quanh Cường bắt đầu tập hợp lại gần cái bóng kia. Và khi toàn bộ khói vào bên trong cơ thể cái bóng, khuôn mặt hắn lộ ra. 

 

_ Minh? Là mày… 

 

Hắn bước tới vài bước:

 

_ Sao? Ngạc nhiên hả?

 

_ Mà, một thằng coi khinh mọi người xung quanh như mày lại nhớ được tên tao, vinh dự quá.

 

Cường tránh mặt hắn ta. Cậu nhớ lại hồi trước.

 

"Có một lần, Nam chạy tới bên cậu kể lể:

 

_ Nè Cường, biết sao không, trong lớp cũng có thằng đọc '10 Cyber' giống tao đấy.

 

_ Truyện tranh nổi tiếng thì người ta đọc, có gì mà nháo nhào lên thế.

 

Cả hai đứa đi trên hành lang. Cường lại đang đọc cuốn sách nào đó trong khi Nam thì cứ liến thoắng.

 

_ Mày không biết rồi. Truyện nổi tiếng thì có nhiều người đọc, nhưng tao thì chưa thấy ai như thằng này hết?

 

_ Là sao? Mà nó là ai vậy?

 

_ Minh 'béo' lớp ta đó. Nhớ không? 

 

Nam chỉ tay về một bạn nam đang theo hướng ngược lại:

 

_ À, nó kìa.

 

_ 'Thằng hạng hai' à?

 

_ Ừm ừm. Học giỏi mà còn mê truyện tranh nữa, crush tao đấy mày ạ.

 

Cường lùi ra một khoảng xa:

 

_ Giờ tao mới biết mày gay đấy.

 

_ Này nha… 

 

Ba người họ lướt qua nhau. Minh vừa đi vừa đọc '10 Cyber'.

 

_ Đấy, thấy chưa? Vừa đọc '10 Cyber' vừa khóc đấy. Chỉ những người có tấm lòng nhân hậu mới khóc khi đọc truyện thôi.

 

_ Khóc vì một bộ truyện? Nhảm nhí.

 

_ Hề, chả phải mày đã từng khóc chỉ vì lỡ chân giẫm chết một con ve sao?

 

Cường thụi cùi chỏ vào nách Nam:

 

_ Im mồm."

 

Quay trở lại thực tại.

 

Cường gằn giọng:

 

_ Mày muốn gì?

 

_ Sao? Tao chỉ ra mắt cho bạn bè mình cái sức mạnh mà tao đang sở hữu thôi, không được à?

 

_ Tao với mày chưa thân đến mức để được gọi là bạn đâu, 'thằng hạng hai'.

 

Mặt Minh đỏ gắt lên:

 

_ Im mồm đi, đồ hạng 36/36.

 

_ Mày… 

 

Hắn nhướng vai:

 

_ Ha, ra vẻ chăm học lắm, mà điểm thi thì tệ hại hơn cả học sinh ngu nữa. Tao nói có gì sai không, bạn học Cường? 

 

Cường cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể cậu vẫn còn tê nên không thể.

 

Minh nhếch mép cười:

 

_ Thôi nào, cứ từ từ thôi, đừng gượng ép đứng dậy quá, không tốt cho cơ thể đâu.

 

_ Nếu bảo tới để khoe năng lực, thì mày xong rồi đấy. Biến đi!

 

_ Này, phủ vừa thôi chứ, bạn bè với nhau mà… 

 

_ Ai bạn bè mày?

 

Minh nhếch mép cười. Rồi hắn cúi mặt:

 

_ Nếu tao nói tao đến đây vì 'công ty may Lan Phương' thì sao?

 

_ Hửm? - Mắt Cường banh to ra.

 

_ Mày còn nhớ không? Mày từng được mời bảo vệ máy chủ cho công ty đó mà.

 

_ Thì? Mà mày điều tra tao kỹ nhỉ? Thích tao hay gì?

 

Minh ôm mặt:

 

_ Kyaaa… Ghét ghê, biết rồi à… 

 

Rồi hắn ta nói bằng một khuôn mặt lạnh băng:

 

_ Bớt ảo tưởng đi cu.

 

_ Mày hỏi tao tới đây làm gì? Muốn biết không?

 

_ Tao tới đây… là để trừng phạt mày.

 

_ Trừng phạt à? Nghe sợ nhỉ. - Cường cười đểu.

 

Minh nhấn mạnh từng chữ:

 

_ Phải, trừng phạt.

 

_ Vậy cho hỏi, tao tội gì?

 

_ Hê, mày còn dám cãi cối sao. Chính mày là đứa ngăn chặn tao hacking vô cái công ty chết tiệt đó.

 

_ Ồ, ra là mày hack à? Hèn gì hỏi sao chặn dễ thế. Cảm ơn nhé, bữa đó tao lời to đấy.

 

_ Mày…

 

Hắn nắm chặt tay:

 

_ Tao đã phải bỏ ra hơn một năm để đầu tư cho cái phần mềm hack đó, và cả sự thù hận của tao nữa… 

 

_ Vậy mà mày phá nó chỉ chưa đầy 1 phút. Thậm chí còn gửi vào IP của tao hình mấy cuốn sách dạy tin học căn bản nữa chứ.

 

_ Hể? Tao giúp mày học tốt còn gì? Không cảm ơn thì thôi chứ. 

 

_ Thằng khốn… 

 

_ Mày đúng là cần phải dạy lại về nhân cách mà.

 

_ Ha, chắc không? - Cường xoay cổ.

 

_ Hả?

 

_ Tao hỏi mày chắc không.

 

Minh chỉ tay vào thẳng mặt Cường:

 

_ Hê, tính làm gì? Mày thậm chí còn không thể đứng lên…

 

Nhưng chưa nói được hết câu, hắn ta đã sững người trước đôi mắt đầy tự tin của cậu.

 

_ Mày… 

 

Cường giơ cánh tay phải lên trước:

 

_ Đáng lẽ pha hồi nãy mày nên 'đâm' vào não tao thì hơn đấy, 'thằng hạng hai'.

 

_ Tao đã bảo không được gọi tao là hạng hai rồi mà.

 

Minh giơ tay lên cao, chuẩn bị tung đấm vào mặt Cường. 

 

_ Mày có biết thợ săn sẽ bị chính con mồi của mình tiêu diệt nếu hắn không có kế hoạch săn hay thông tin về con mồi trước khi săn không?

 

Ngọn lửa đỏ bùng cháy trong lòng bàn tay Cường, sau đó bắn thẳng về phía Minh.

 

Nhưng ngọn lửa đó chỉ sượt qua mặt của hắn.

 

_ Hê, hên đấy. - Cường cười nhẹ.

 

_ Mày… cũng có năng lực sao… 

 

Cường đứng dậy:

 

_ Gọi là «Quyền Khí», tao nói rồi mà, quên nhanh thế.

 

_ Sao… sao mày có thể đứng dậy nhanh như thế được? Đáng lẽ não bộ của mày phải giật tiếp chứ?

 

_ Đoán xem.

 

Cánh tay trái của Cường vẫn còn vương một chút tàn lửa trắng.

 

_ Mày… 

 

_ Bảo rồi, 'thằng hạng hai' như mày không đủ trình so với tao đâu.

 

_ Đồ khốn.

 

Khói xám bắt đầu xuất ra từ bên trong cơ thể Minh.

 

_ Cả cuộc đời của tao đều dồn vào cái ngày đó, tại sao mày lại phá hoại tao chứ…

 

Nhưng Cường đã dùng lửa tạo lực đẩy dưới chân, gạt chân của Minh rồi đè hắn nằm xuống.

 

_ Thấy chưa? Yếu đuối thì đừng cố trèo cao.

 

_ Ư… 

 

Cường đứng dậy, xoay lưng lại với Minh rồi tiến tới chỗ bịch đồ rớt.

 

_ Có ai bảo với mày là khi đánh nhau không được phép xoay lưng lại với kẻ thù không Cường? - Minh giơ một tay lên.

 

_ Khỏi hù. - Cường nhặt bịch đồ lên.

 

_ Khi đánh nhau thì người ta thường che dấu năng lực của mình chứ không ai phô ra như mày đâu. - Cường tiếp lời.

 

_ … 

 

Cậu đi lại chỗ Minh đang gục:

 

_ Năng lực của mày là thứ gì đó liên quan tới ảo giác phải không? Tao chỉ cần làm sao đó để giữ cho tinh thần luôn tỉnh táo, thì sẽ không bị năng lực của mày ảnh hưởng, đúng chứ?

 

Cậu ngồi lên người Minh.

 

_ Mày muốn làm gì… 

 

"Xì… tách tách"

 

Cường mở hai lon nước ngọt lấy từ trong cái túi ra, một lon màu đen, và lon còn lại màu trắng. 

 

Lon màu đen có chữ C tượng trưng cho tên hãng nước ngọt 'Cocel'.

 

Lon màu trắng có chữ P tượng trưng cho tên hãng nước ngọt 'Popial'.

 

Cường nhìn Minh cười nhẹ làm cho nó hoảng hơn.

 

_ Tránh… tránh xa tao ra… Đừng có mà làm càng đấy… 

 

_ Tao có làm gì đâu… 

 

Nói rồi, Cường đổ cả hai lon nước ngọt lên mặt Minh.

 

_ Ư…

 

_ Sao? Mát không?

 

_ Mày, thằng khốn… 

 

Cường vứt hai lon nước bị đổ hết đi:

 

_ Nè Minh, nói tao nghe, làm sao tách hai loại nước ngọt này ra nếu chúng trộn vào nhau?

 

_ Hả?

 

_ Nó có cùng màu sắc, hơi khác hương vị, mùi cũng khác nữa. Vậy làm sao tách chúng ra?

 

_ Chỉ vì vậy nên mày đổ nước lên người tao sao?

 

Đôi bàn tay của Cường vuốt nhẹ ngực Minh:

 

_ Trả lời đi nào, nhanh lên.

 

_ Thằng khốn, dù cho nó khác màu, nhưng làm sao có thể tách nước ra khỏi nhau được chứ.

 

_ Thôi nào, vận dụng kiến thức hóa học của mày đi.

 

_ Mày… 

 

Cường thở dài và đứng dậy:

 

_ Chán thật nhỉ? Việc đơn giản thế cũng không làm được.

 

_ Mày ngon thì cứ làm cho tao xem.

 

_ Mày biết sao tao lại hỏi thế không Minh? - Cường nhìn chằm chằm vào mắt Minh.

 

_ Tại sao?

 

Cường cười đểu:

 

_ Bộ não của mày và sự ngu dốt nó giống như cái 'thí nghiệm' này vậy, không thể tách nhau ra… 

 

_ Một sự gắn bó bền chặt và ngu muội đấy.

 

_ Mày… - Minh cố gắng đứng lên.

 

_ Haiz… Không biết nói gì khác ngoài từ 'mày' sao? Chán quá đó.

 

Minh đập tay lên mặt rồi cười lớn. 

 

_ Hể? Nói trúng tim đen nên hóa chaos khùng rồi hả? - Cường trề môi.

 

Nụ cười của Minh càng ngày càng lớn hơn:

 

_ Mày được lắm. Được lắm, đúng là thằng có IQ nhất trường mà…

 

_ Quá khen rồi' thằng hạng hai' điên khùng ạ. - Cường xua tay.

 

_ Được, được lắm. Tao chính là kẻ điên đang tìm mày để cùng nhau vui thú đấy.

 

Cường vẫy hai tay từ chối:

 

_ Thôi, xin, bỏ qua bố nhá.

 

Minh giơ tay chỉ mặt Cường:

 

_ Kể từ lúc mày kêu tao điên, thì mày đã thua tao rồi.

 

_ Hửm?

 

_ Vì mày sẽ không bao giờ biết được một kẻ điên như tao nghĩ gì, mày chỉ có thể mãi đi sau tao tìm kiếm những manh mối mà tao vứt ra như là hộp quà noel vậy.

 

Mặt của Cường nhăn nhúm lại:

 

_ Nói quái gì vậy? Sảng đá hả ba?

 

_ Mày chỉ là một con cún nhỏ vẫy đuôi đi theo một thằng điên như tao thôi.

 

_ Thậm chí còn không phủ nhận mình điên luôn…

 

Cường tỏ ra hụt hẫng:

 

_ Có lẽ đêm nay bệnh viện lại thêm một phòng cách ly rồi.

 

Minh hất cái áo choàng của nó lên:

 

_ Nghe đây, bạn học Cường.

 

_ Hôm nay, mày sẽ nhận món quà noel để cảm tạ cho việc phá hỏng kế hoạch tao dùng để tiêu diệt cái công ty đó.

 

Cường phủi tay:

 

_ Thôi, khỏi. Hai tuần nữa mới tới noel. Và tao làm vì công việc, trả lương đàng hoàng nên khỏi quà cáp, ok?

 

Minh hét lên:

 

_ Vậy thì giờ đây, món quà noel mà tao sẽ tặng cho mày…

 

_ Hờ, nó không thèm nghe mình nói luôn… - Cường thở dài.

 

Một cơn gió mạnh thổi tới chỗ hai người họ. Luồng khói xám trong cơ thể Minh lại tuôn trào ra bên ngoài.

 

Cường đưa tay che mặt của mình lại. 

 

_ Ai đó quen biết với mày sẽ biến mất mãi mãi khỏi cuộc đời mày trong vòng chưa đầy một tiếng nữa. Và đó sẽ là lỗi của mày đấy, bạn học Cường.

 

Cường ngẩng mặt lên:

 

_ Là sao hả?

 

Nhưng Minh đã biến mất.

 

Giọng nói của Minh như hòa lẫn vào bên trong không khí:

 

_ Nhanh chân lên đi Cường, vì mày sẽ không gặp được họ lần cuối nếu mày chậm trễ đâu.

 

Cường hét lên:

 

_ Tao sẽ giết nếu mày dám tổn thương bất kỳ ai xung quanh tao đấy, 'thằng hạng hai'.

 

Làn khói xám đã tan biến vào không trung. Cường chạy lại chỗ mà Minh đã đứng, cậu xoay người tìm kiếm:

 

_ Tao biết mày còn ở đây. Năng lực của mày không giúp mày chuồn dễ thế. Bước ra đây, 'thằng hạng hai'.

 

… 

 

Không một tiếng trả lời.

 

Tay Cường không hiểu đã nắm chặt từ lúc nào:

 

_ Tao sẽ giết mày, đồ khốn... 

 

Một tờ giấy bay là xuống chân Cường. 

 

Cậu cầm lên,bên trong ghi:

 

"Tao tính gợi ý cho mày nhưng nghĩ lại, mày là người thông minh nên đâu cần gợi ý chứ hả? Dùng não của mình mà tự tìm lời giải đi, đồ hạng bét. Và dùng thời gian còn lại để ăn năn sám hối với tao đi."

 

Cường vo viên tờ giấy lại vào lòng bàn tay:

 

_ Mày cứ đợi đó, 'thằng hạng hai' rẻ mạt. Tao sẽ đấm vỡ mặt mày.

 

Điều chỉnh lại hơi thở của mình, cậu đưa tay lên đầu nắm tóc suy nghĩ, một thói quen từ bé của cậu.

 

 

_ Không ra một gợi ý gì cả… - Cường cắn móng tay.

 

_ Phải rồi. - Cường ngẩng mặt - Nếu không biết là ai, thì gọi điện hỏi là xong mà.

 

Cậu lấy điện thoại ra gọi cho Nam.

 

_ Êy Nam, rảnh không?

 

_ Gì vậy Cường? Tao đang bận, có gì lát nói sau nha, bye.

 

"Tút tút tút"

 

Nam đã dập máy khi chưa nói được tới 10 giây.

 

_ …  

 

Cậu thở một hơi dài, cười nhẹ:

 

_ Vậy là không phải nó.

 

_ Hay là hai đứa nhân vật A với B đang ở nhà mình nhỉ?

 

Cậu lướt tiếp danh bạ điện thoại:

 

_ Không có số tụi nó?

 

Cậu dừng lại một chút rồi nghĩ thầm.

 

"Chắc là không phải, thằng Minh xuất hiện trước mặt mình vậy hẳn là đã chuẩn bị từ lâu rồi, mình vừa gặp hai đứa nó nên chắc chắn không rồi."

 

Trong đầu cậu lóe lên: "Hay là mẹ?"

 

Vừa nghĩ, cậu bấm vào chữ 'Mom' trên điện thoại. Bản nhạc chờ tình ca cũ vang lên.

 

Mẹ cậu nhấc máy:

 

_ Alo, có chuyện gì không con?

 

Cậu nở một cười nhẹ khi mẹ cậu nghe máy.

 

_ Không ạ. Con bấm nhầm số thôi.

 

_ Nhầm số? Ý là con đang định gọi ai khác à? Con có bạn mới rồi sao, ai thế, mẹ có biết không?

 

_ Con tính gọi cho thằng Nam.

 

_ Trời ạ… Vậy là con tui chỉ có duy nhất được một đứa bạn thôi sao…

 

_ Một thì giữ sẽ tốt hơn hai chứ ạ?

 

_ Haizzz… Mẹ biết thế, nhưng con này, đời người đâu chỉ có một hai người mà ta sẽ gặp suốt cả cuộc đời. Con phải mở rộng mình với thế giới, lúc đấy con mới nhận ra được, xã hội này nó trân quý đến cỡ nào.

 

_ Thôi thôi, mệt, dẹp, nghỉ.

 

_ Haizzz… Sao tui có đứa con ngốc nghếch, khờ dại thế này nè trời.

 

_ Ngốc mới làm con mẹ, chứ khôn làm con đại gia ngày kiếm vài chục tỷ, được người ta cho vài triệu mỗi ngày ăn vặt rồi.

 

_ Con chắc chứ?

 

_ À thôi, nghĩ lại thì, nhiều tiền quá xài đâu có hết, mất công trộm nó lại để ý rồi đột nhập vô nhà các kiểu, rồi này thì trộm tài sản, thủ tiêu bịt đầu mối thì khổ… 

 

_ Thấy mẹ con giá trị cao chưa?

 

_ Rồi rồi… Mà, mẹ ăn gì chưa ạ?

 

_ Rồi con yêu, còn con? Nhớ ăn uống đầy đủ rồi học bài ngủ sớm nha. Đừng có thức khuya đó.

 

_ Con ăn rồi. Con biết rồi mà, đừng có xem con như trẻ con nữa.

 

_ Biết sao đây, hỡi 'ánh sáng' của mẹ… Vì con là con của mẹ mà.

 

_ Con 18 tuổi rồi đấy...

 

_ Mẹ biết mà. Thôi, không có chuyện gì thì mẹ cúp máy đây, sếp mẹ tới rồi.

 

_ Vâng ạ, mẹ làm việc chăm chỉ ạ.

 

_ Bye con yêu.

 

_ Bye ạ.

 

Cúp máy, Cường thở dài nhẹ nhõm.

 

"Vậy người mà nó nhắm đến là ai…"

 

Một tia sáng lóe lên trong đầu cậu. Cậu nhấn nút và gọi cho người đó.

 

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.

 

Tút, tút"









 

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện