Không kịp dừng lại để thở, Asuna và tôi chạy thẳng tới vùng an toàn được đặt ở đâu đó giữa Khu Mê cung. Tôi có cảm giác là chúng tôi đã gặp phải quái vật vài lần trên đường đi. Nhưng nói thật là, chúng tôi không còn tâm trạng nào để chiến đấu với chúng.
Chúng tôi lao vào căn phòng lớn được chỉ định là khu vực an toàn và ngồi bệt xuống, tựa lưng vào nhau rồi dựa vào tường. Sau khi thở ra một hơi nặng nề, tôi và Asuna nhìn vào mặt nhau và…
“…ha.”
Cả hai chúng tôi bật cười cùng lúc. Nếu như lúc trước chúng tôi xem lại bản đồ thì hẳn sẽ biết là con trùm không hề rời khỏi căn phòng. Nhưng chúng tôi còn chẳng kịp nghĩ gì tới việc dừng lại để kiểm tra.
“Ahahaha, a – chúng mình chạy nhanh thật đấy!”
Asuna cười vui vẻ.
“Đã lâu lắm rồi tớ mới chạy nhanh thế, cứ như thể chạy chậm một chút là mất mạng rồi. Mà hình như cậu còn hoảng sợ hơn cả tớ!”
“…”
Tôi chẳng thể nói lại được câu nào. Asuna tiếp tục cười vào bộ mặt rầu rĩ của tôi. Phải rất cố gắng cô ấy mới ngừng lại được; rồi nói.
“… con trùm đó, có vẻ khó đấy.”
Asuna nói, nét mặt nghiêm túc.
“Ừ. Có vẻ như vũ khí của nó chỉ là thanh cự kiếm, nhưng nó chắc chắn phải có chiêu thức đặc biệt nào đó nữa.”
“Chúng ta sẽ phải tập hợp nhiều người có khả năng phòng thủ mạnh làm tiên phong và liên tục switch.”
“Sẽ cần khoảng mười người cầm khiên… Mà tạm thời thì chúng ta cũng chỉ nên tấn công cầm chừng và tìm hiểu cách nó chiến đấu.”
“Một… chiếc khiên.”
Asuna nhìn tôi đăm chiêu.
“S-sao vậy?”
“Cậu đang giấu diếm điều gì đó.”
“Sao tự dưng cậu lại nói vậy…?”
“Nhưng lạ lắm. Lợi thế lớn nhất của người dùng kiếm một tay là có thế cầm một chiếc khiên trong tay còn lại. Nhưng tớ chưa bao giờ nhìn thấy cậu cầm khiên. Tớ không dùng, vì như thế tốc độ của đòn đánh sẽ bị chậm lại, và một số người khác không dùng vì trông nó không đẹp mắt lắm. Nhưng cậu không thuộc cả hai loại này… Rất đáng nghi.”
Cô ấy bắt đầu đoán ra rồi. Tôi có một kiếm kĩ bí mật. Nhưng tôi chưa bao giờ dùng nó trước mặt người khác.
Tôi làm thế không chỉ vì kiếm kỹ là thứ rất quan trọng để có thể sống sót, mà còn vì tôi nghĩ nó sẽ càng làm tôi nổi bật hơn nếu như mọi người biết đến điều đó.
Nhưng, nếu là cô ấy – dù cô ấy biết, chắc cũng không sao…
Nghĩ vậy, tôi mở miệng.
“Thôi kệ, không quan trọng. Dù sao thì thắc mắc về kiếm kỹ của người khác là rất thô lỗ.”
Cô ấy cười cho qua chuyện. Để lỡ mất cơ hội, tôi chỉ biết lẩm bẩm trong mồm. Asuna xem lại giờ rồi mở to mắt ngạc nhiên sau khi nhìn đồng hồ.
“A, ba giờ rồi. Hơi muộn, nhưng chúng ta ăn trưa nhé.”
“Sao!?”
Tôi không thể giấu sự phấn khích.
“C-cậu tự làm!?”
Asuna không nói gì mà chỉ cười và nhanh chóng thao tác trên menu. Sau khi cởi đôi găng tay, cô ấy lấy một chiếc giỏ ra. Vậy ra đi thành party với cô nàng này cũng có chỗ tốt đấy chứ – tôi vừa nghĩ thế thì Asuna bỗng trừng mắt nhìn tôi.
“…cậu vừa mới nghĩ điều xấu xa gì vậy?”
“K-không có. Với lại chúng mình nên ăn thôi.”
Asuna bĩu môi, nhưng vẫn lấy ra hai túi giấy bên trong giỏ và đưa cho tôi một túi. Tôi mở túi ra, bên trong là một chiếc sandwich với nhiều rau và thịt nướng kẹp giữa hai miếng bánh mì tròn mỏng. Một mùi thơm giống như của hạt tiêu tỏa ra từ chiếc bánh. Tôi chợt cảm thấy đói cồn cào và cắn một miếng bánh to.
“Ngon… thật đấy…”
Tôi cắn hai, ba miếng liền, rồi khen ngợi một cách thành thực. Hình dạng thì có vẻ như là của Châu Âu, như là món ăn ở nhà hàng NPC, nhưng hương vị thì hoàn toàn khác. Vị hơi chua và ngọt chắc chắn giống như mấy món ăn nhanh của Nhật Bản mà tôi ăn hai năm trước. Tôi nhanh chóng ăn chiếc bánh, có cảm giác như sắp rơi nước mắt đến nơi vì được thưởng thức hương vị quen thuộc khi xưa.
Sau khi ăn xong và uống cốc trà mà Asuna đưa cho tôi, tôi thở dài nhẹ nhõm. “Làm thế nào mà cậu tạo được hương vị này vậy…?”
“Thành quả của một năm luyện tập và thử nghiệm đấy. Tớ làm nó sau khi phân tích dữ liệu về cách tấttt cảảả các loại thảo mộc ảnh hưởng tới hệ thống tái tạo vị giác. Đây là hạt glogwa, lá shuble và nước calim.”
Vừa nói, Asuna vừa lấy ra hai chai nhỏ từ trong giỏ, mở một chai ra, và đưa ngón tay trỏ vào. Khi cô ấy rút ngón tay ra, có một loại chất rất lạ màu tím, dính trên ngón tay cô ấy. Rồi cô ấy nói,
“Há miệng ra.”
Tôi không hiểu gì, nhưng vẫn mở miệng ra theo phản xạ, rồi Asuna búng thứ chất đó vào miệng tôi. Nó bay chuẩn xác vào miệng tôi và vị của nó làm tôi bất ngờ.
“…Là mayonnaise!”
“Còn đây là đậu abilpa, lá sag, và xương uransipi.”
Cái cuối hình như là nguyên liệu điều chế thuốc giải độc, nhưng thứ dung dịch đó bay vào mồm tôi trước khi tôi kịp nghĩ. Vị của nó còn làm tôi sốc hơn trước đó. Đây chắc chắn là xì dầu. Tôi thích thú tới mức tôi nắm lấy tay của Asuna và mút lấy ngón tay cô ấy.
“Kya!!”
Cô ấy hét lên và rụt tay lại, gườm mắt nhìn tôi. Nhưng rồi cô ấy bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt của tôi.
“Trong nhân của sandwich có nó đấy.”
“…tuyệt vời! Hoàn hảo! Cậu có thể phát tài bằng nó đấy!”
Nói thật là, chiếc sandwich này còn ngon hơn cả món Thỏ Ra-gu ngày hôm qua.
“T-Thật ư?”
Asuna cười ngượng ngùng.
“Không, tốt hơn là cậu không nên bán. Tớ không thể để người khác lấy phần của mình được.”
“Oaa, cậu tham lam quá đấy! ...nếu cậu thích, khi khác tớ sẽ làm cho cậu.”
Cô ấy nói đoạn cuối rất khẽ và hơi dựa vào vai tôi. Sự tĩnh lặng yên bình bao trùm căn phòng, khiến tôi thậm chí còn quên mất mình đang ở trên tiền tuyến, nơi mà chúng tôi phải chiến đấu để giành giật mạng sống.
Nếu như tôi có thể ăn những món như thế này mỗi ngày, có lẽ tôi sẽ có đủ quyết tâm để chuyển tới Salemburg…ngay cạnh nhà của Asuna… Tôi bắt đầu nghĩ vậy, và ngay lúc tôi chuẩn bị nói điều này ra–.
Bỗng nhiên, tiếng loảng xoảng của áo giáp vang lên báo hiệu sự xuất hiện của một nhóm người chơi khác. Chúng tôi nhanh chóng ngồi tách xa nhau ra.
Khi thấy thủ lĩnh của nhóm 6 người kia tôi thở phào. Anh chàng dùng katana này là người mà tôi quen lâu nhất tại Aincrad.
“Ô, Kirito! Lâu lắm mới gặp!”
Tôi đứng dậy và chào người thanh niên cao lớn đang bắt đầu đi về phía này sau khi nhận ra tôi.
“Cậu vẫn còn sống ư Klein?”
“Cậu đúng là vẫn độc mồm như xưa. Thế sao người như cậu mà cũng lập party–y …” Đôi mắt ẩn bên dưới chiếc khăn quấn đầu của Klein mở to ra khi anh ta thấy Asuna, lúc này đã đứng lên sau khi nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
“A–, …hai người có lẽ đã gặp nhau trong những đợt đánh trùm rồi, nhưng tớ cứ giới thiệu lại nhé. Người này là Klein từ guild , còn đây là Asuna từ .”
Asuna khẽ gật đầu khi tôi giới thiệu cô ấy, nhưng Klein đứng đó, hai mắt cậu ta mở thao láo.
“Này, nói gì đi chứ. Cậu bị lag à?”
Sau khi tôi thụi cậu ta một cái vào bên sườn, Klein cuối cùng cũng ngậm được mồm lại và tự giới thiệu theo cách lịch sự nhất có thể.
“X-xin chào!!!!! Tôi là một gã được g-g-gọi là Klein! Độc thân! Hai mươi tư!”
Nghe Klein nói mấy câu ngớ ngẩn vì bối rối, tôi thụi cho cậu ta phát nữa vào người, lần này mạnh hơn trước. Nhưng trước khi Klein kịp nói xong thì các thành viên trong party đã lao đến và bắt đầu tự giới thiệu.
Những thành viên trong [1] nói rằng họ đã quen nhau từ trước khi chơi SAO. Klein đã bảo vệ và hướng dẫn những thành viên khác, giúp bọn họ giữ mạng cho tới khi họ đủ khả năng để chiến đấu trên chiến tuyến. Cậu ta đã đảm đương được thứ trách nhiệm mà tôi đã không dám gánh vác hai năm trước – ngày mà trò chơi tử thần này bắt đầu.
Cố quên đi cảm giác căm ghét bản thân mình ở sâu trong lòng, tôi nói với Asuna,
“…à, họ không phải người xấu đâu, nếu như cậu bỏ qua khuôn mặt côn đồ của vị thủ lĩnh này.”
Lần này, Klein dẫm vào chân tôi mạnh hết sức có thể. Nhìn thấy thế, Asuna không thể nhịn cười được nữa. Klein cười ngượng ngùng, nhưng rồi cũng nghiêm chỉnh lại và hỏi tôi với một giọng nói đầy sát khí.
“L–Làm thế nào việc này lại xảy ra hả Kirito!?”
Tôi đứng ngây ra đó không biết trả lời thế nào, nhưng rồi Asuna đáp lại với giọng nói rõ ràng:
“Rất vui được gặp anh. Chúng em đã quyết định sẽ đi thành party với nhau một thời gian. Em hi vọng chúng ta sẽ có mối quan hệ tốt đẹp.”
Tôi bị sốc sau khi nghe những lời vừa rồi. Trong khi tôi nghĩ ‘Ơ!? Không phải chỉ mỗi hôm nay thôi sao!?’ thì Klein và party của cậu ta lộ ra vẻ mặt vừa tức giận vừa thất vọng.
Cuối cùng, Klein gườm mắt nhìn tôi với đôi mắt cháy bùng lửa giận và gầm gừ trong khi nghiến răng.
“Kirito, thằng chết tiệt…”
Tôi thõng vai và nghĩ lần này sẽ khó mà chuồn êm thấm rồi đây. Rồi…
Tiếng bước chân vang lên từ phía cánh cửa mà guild Fuurinkazan vừa bước vào. Asuna căng thẳng sau khi nghe thấy giáp trụ kì lạ đó, rồi nắm lấy tay tôi và thì thầm.
“Kirito, đó là đấy!”
Tôi ngay lập tức nhìn về phía cửa, và quả nhiên, nhóm quân trang bị trọng giáp mà chúng tôi đã nhìn thấy trong rừng bước vào. Klein giơ tay và bảo năm người bạn của anh ta đứng dậy áp sát tường. Nhóm quân đó đi vào trong phòng, vẫn theo đội hình hai hàng dọc, nhưng không còn kỷ luật như lúc ở trong rừng. Bước chân của họ nặng nề hơn, và nét mặt bên dưới mũ của họ có vẻ rất mệt mỏi.
Họ dừng lại ở bên tường đối diện với chúng tôi trong vùng an toàn. Người đàn ông đứng trước ra lệnh “giải tán”, ngay lập tức mười một người còn lại ngồi gục xuống sàn. Người đàn ông tiến về phía chúng tôi mà chẳng buồn nhìn họ.
Giờ nhìn kĩ tôi mới thấy, trang bị của anh ta có phần nào đó khác so với những người khác. Áo giáp của anh ta là hàng chất lượng cao, và một biểu tượng có hình dáng phỏng theo Aincrad được khắc vào ngực – thứ mà mười một người còn lại không có.
Anh ta dừng lại trước mặt chúng tôi và bỏ mũ ra. Trông anh ta khá cao và có vẻ như đã gần bốn mươi. Khuôn mặt sắc sảo, tóc húi cua, đôi mắt sắc bén dưới cặp lông mày rậm, và miệng ngậm chặt. Anh ta nhìn qua chúng tôi, rồi bắt đầu nói với tôi, người đang đứng trước toàn nhóm.
“Tôi là Trung Tá Cobert của Quân đoàn Giải phóng Aincrad.”
Cái quái gì thế? ban đầu vốn là cái tên mà mọi người dùng để gọi họ với ý trêu trọc. Từ khi nào mà nó trở thành tên chính thức của họ vậy? Lại còn cả nữa? Cảm thấy khó chịu, tôi trả lời ngắn gọn:
“Kirito, solo.”
Anh ta gật đầu và hỏi một cách kiêu căng:
“Cậu đã đánh dấu được khu vực phía trước chưa?”
“… rồi. Tôi đã đánh dấu bản đồ tới tận phòng của con trùm.”
“Hừm. Vậy thì tôi hi vọng cậu sẽ cung cấp cho tôi dữ liệu bản đồ.”
Tôi bất ngờ vì thái độ của anh ta. Nhưng Klein, người đang đứng sau tôi,thì tức giận. “Sao? Cung cấp cho ngươi!? Thằng khốn, ngươi có biết đánh dấu bản đồ khó như thế nào không hả?”
Cậu ta hét khàn cả cổ. Bản đồ của vùng chưa được khám phá là loại thông tin quan trọng. Chúng cũng có thể dùng để bán cho những thợ săn kho báu, tức là những người chuyên đi tìm rương báu vật, với giá cao.
Ngay khi nghe thấy giọng của Klein, anh chàng kia nhíu một bên lông mày và tuyên bố dõng dạc.
“Chúng tôi chiến đấu vì sự tự do cho những người chơi như anh.” Anh ta hất cằm ra trước và tiếp tục.
“Nghĩa vụ của anh là phải hợp tác với chúng tôi!”
–từ ngạo mạn chắc hẳn là dùng để tả loại thái độ này đây. Quân Đoàn chưa có mặt ở chiến tuyến suốt một năm rồi.
“Đợi đã, sao anh dám…”
“Thằng, thằng khốn…”
Asuna và Klein, hai người đứng hai bên của tôi, bước về phía trước với giọng nói đầy sự giận dữ. Tôi dang hai tay ra và ngăn họ lại.
“Không sao đâu. Đằng nào thì tớ cũng định chia sẻ nó cho mọi người khi tớ về thành phố mà.”
“Này, này! Cậu tốt bụng quá đấy Kirito!”
“Tớ không có ý định bán bản đồ để kiếm tiền.”
Vừa nói, tôi vừa mở cửa sổ trao đổi ra và gửi thông tin tới anh chàng tự gọi mình là Trung tá Cobert. Anh ta nhận nó mà không hề thay đổi nét mặt và nói:
“Cám ơn vì sự hợp tác.”
Anh ta trả lời mà giọng nói không có chút biết ơn, và sau đó quay lưng trở lại.
Tôi nói từ đằng sau anh ta:
“Tôi khuyên anh điều này, tốt hơn hết là anh không nên tấn công con trùm đó.”
Cobert nhìn lại.
“…việc đó là do tôi quyết định.”
“Chúng tôi đã kiểm tra thử phòng con trùm vừa nãy. Nó không phải là thứ mà anh chọn bừa ai cũng đánh thắng được đâu. Hơn nữa, người của anh có vẻ mệt mỏi lắm rồi.”
“…lính của tôi không yếu đuối đến mức mệt mỏi vì những thứ như thế này!”
Cobert trả lời với thái độ kiêu căng, nhấn mạnh phần “lính của tôi”. Nhưng những người ngồi trên sàn có vẻ không đồng ý cho lắm.
“Đứng dậy đi bọn vô dụng này!”
Nghe mệnh lệnh của Cobert, họ run rẩy đứng dậy và đứng thành hai hàng như cũ. Cobert không thèm nhìn chúng tôi khi anh ta trở lại đứng trước hàng dọc và ra lệnh bằng tay. Mười hai người giơ vũ khí lên và trở lại hành quân, tiếng của những bộ giáp vang xa dần.
Dù rằng họ vẫn còn nguyên 100% HP, nhưng những trận chiến dai dẳng trong SAO để lại sự mệt mỏi mà mắt thường không thể thấy được. Cơ thể thật chúng tôi ở thế giới bên ngoài không cử động tí gì, nhưng cảm giác mệt mỏi vẫn còn nguyên cho tới khi chúng tôi ngủ hay nghỉ ngơi ở thế giới này. Dựa trên những gì tôi thấy, những người từ Quân Đoàn đó chắc chắn rất mệt mỏi, vì họ không quen với việc chiến đấu trên tiền tuyến.
“...liệu họ có ổn không...”
Klein nói với giọng lo lắng sau khi những thành viên của Quân Đoàn biến mất vào trong hành lang dẫn tới tầng cao hơn và tiếng chân đều đặn của họ không còn tới được tai chúng tôi nữa. Cậu ta thật sự là một người rất tốt bụng.
“Họ sẽ không ngu ngốc tới mức lao tới chiến đấu với con trùm luôn chứ...?”
Asuna cũng lo lắng. Giọng nói của Cobert chắc chắn có chút gì đó bất cẩn.
“...chúng ta có nên xem họ định làm gì không...?”
Khi tôi nói điều này, không chỉ Klein và Asuna, mà cả năm thành viên trong party của Klein cũng đồng ý.
...và họ nói rằng tôi quá tốt bụng...
Tôi nở một nụ cười cay đắng khi nghĩ về điều này. Dẫu sao thì, tôi cũng đã quyết định rồi. Tối nay tôi sẽ không thể nào ngủ được nếu chúng tôi rời khỏi Mê cung lúc này và nghe tin rằng họ không bao giờ trở về.
Lúc tôi đang kiểm tra nhanh lại trang bị của mình và xuất phát, có tiếng nói chuyện vang đến tai tôi–
Tôi chắc chắn rằng Klein đang thì thầm gì đó với Asuna đằng sau lưng tôi. Tôi đang tự hỏi không biết cậu ta thích bị đấm hay sao thì nội dung của cuộc đối thoại giữa hai người khiến tôi bất ngờ.
“A–Asuna-san, anh nên nói thế nào nhỉ... thằng Kirito, đối xử tốt với cậu ta nhé. Dù rằng cậu ta không giỏi ăn nói, không vui tính lắm, và là một thằng ngốc thích chiến đấu.” Tôi phi ngược lại và nắm lấy khăn trùm đầu của Klein chặt hết cỡ nhất có thể.
“C-Cậu nói cái gì vậy?”
“N-Nhưng…”
Người dùng kiếm katana nghiêng đầu và vuốt râu.
“Việc cậu đi thành party với ai đó là sự kiện rất đáng ghi nhận đấy. Dù rằng lí do là cậu thích Asuna thì đấy vẫn là một bước tiến lớn lắm rồi. Vì thế nên tôi–”
“T–Tớ không có thích cô ấy!”
Tôi cãi lại. Nhưng vì lí do nào đó, Klein, các thành viên trong party, và thậm chí cả Asuna nhìn tôi cười. Tôi không thể làm gì khác ngoài việc lẳng lặng quay lưng và tiếp tục đi. Rồi tôi nghe thấy Asuna tuyên bố:
“Cứ giao cậu ấy cho em!”
Tôi chạy tới hành lang dẫn lên tầng tiếp theo, vừa chạy vừa giậm mạnh hậm hực xuống sàn.