Không may là chúng tôi gặp phải một đám Lizardmen trên đường đi. Tới lúc chúng tôi đến được hành lang của tầng trên cùng thì ba mươi phút đã trôi qua, và chúng tôi vẫn chưa đuổi kịp được các thành viên của quân đoàn.
“Có lẽ nào họ đã sử dụng pha lê để thoát rồi?”
Klein nói đùa, nhưng không ai trong chúng tôi tin là họ đã làm thế. Chính vì vậy mà chúng tôi bất giác bước đi nhanh hơn dọc theo hành lang dài.
Khi chúng tôi đi đã đi được khoảng nửa đường, một thanh âm vang lên như để xác nhận nỗi lo của chúng tôi. Mọi người ngay lập tức dừng lại để lắng nghe âm thanh đó.
“Aaaaa…”
Âm thanh càng lúc càng nhỏ dần mà chúng tôi nghe thấy, không nghi ngờ gì nữa, là một tiếng thét.
Tiếng hét đó không phải là của quái vật. Chúng tôi nhìn nhau và bắt đầu chạy nhanh. Vì chỉ số khéo léo của Asuna và tôi cao hơn nên hai đứa chúng tôi chạy nhanh hơn những người còn lại, và khoảng cách chúng tôi và nhóm của Klein càng lúc càng xa. Nhưng đây không phải là lúc để lo về điều đấy. Chúng tôi phi như bay dọc theo hành lang tỏa ánh sáng xanh theo hướng ngược lại so với lần trước.
Rồi, cánh cửa đôi to lớn đó xuất hiện. Lúc này nó đã mở toang, và chúng tôi có thể thấy ánh lửa xanh bập bùng bên trong cùng với một bóng đen to lớn di chuyển chậm chạp ở phía sâu trong căn phòng. Chúng tôi cũng nghe thấy tiếng la hét lúc có lúc không và tiếng kim loại va chạm.
“Không…!”
Asuna hét lên đầy vẻ đau thương và tăng tốc. Tôi theo sát phía sau cô ấy. Chân chúng tôi gần như không còn chạm đất, cứ như thể cả hai đang lướt đi trong không trung vậy. Tôi nghĩ rằng chúng tôi đã chạm tới giới hạn hỗ trợ của hệ thống. Trong lúc đó, các cây cột ở hai bên vụt qua chúng tôi.
Khi chúng tôi tới gần cánh cửa, Asuna và tôi nhanh chóng giảm tốc. Tia lửa bắn ra từ đế giày, và chúng tôi kịp dừng lại ngay sát cánh cửa.
“Này! Các anh ổn chứ!?”
Tôi hét lên và nghiêng người vào để nhìn rõ hơn.
Cảnh tượng trong phòng – giống như địa ngục vậy.
Những ngọn lửa trắng ngả xanh cháy rực khắp sàn nhà. Một thực thể khổng lồ đứng ở chính giữa, cơ thể nó bóng loáng như thể được làm bằng kim loại. Đó chính là con quỷ màu xanh: The Gleameyes.
Con The Gleameyes vung thanh zanbato khổng lồ qua lại, đồng thời cái đầu dê núi của nó thở ra một luồng lửa lớn. Lượng sát thương mà nó nhận còn chưa tới một phần ba tổng lượng HP. Bên kia căn phòng, có một nhóm người trông thật nhỏ bé so với con quỷ. Họ chính là nhóm từ quân đoàn, và những người trong nhóm đều đang phải chiến đấu để giành giật sự sống.
Lúc này họ không còn đứng theo trật tự gì nữa. Tôi kiểm tra quân số của họ và ngay lập tức nhận ra hai người trong số họ đã mất tích. Nếu họ đã sử dụng item dịch chuyển để trốn thoát thì tốt, thế nhưng–
Khi tôi nghĩ đến đây, một người trong nhóm bị mặt bên của thanh zanbato đánh trúng và văng ra xa. HP của anh ta đã rơi vào vùng nguy hiểm. Tôi không biết làm thế nào mà mọi việc lại ra nông nỗi này, nhưng con quỷ đã đứng chặn giữa các thành viên của quân đoàn và lối ra, vì thế họ không thể nào bỏ chạy được. Tôi hét về phía người chơi vừa ngã xuống.
“Anh đang làm gì thế!? Dùng item dịch chuyển đi!”
Người đàn ông nhìn về phía tôi. Khuôn mặt anh ta phản chiếu thứ ánh sáng xanh từ ngọn lửa và đang chìm trong tuyệt vọng. Rồi anh ta hét:
“Nó không hoạt động…! V–Viên pha lê không hoạt động!!”
“Sa…”
Tôi không thể nói nên lời. Như vậy nghĩa là căn phòng này là ư? Đây là một loại bẫy hiếm thỉnh thoảng lại xuất hiện trong ngục tối, nhưng nó chưa từng xuất hiện trong phòng con trùm cho tới giờ.
“Sao lại thế…!”
Asuna thở mạnh. Tình huống hiện giờ không cho phép chúng tôi cứ thế mà lao vào và cứu họ được. Thế rồi, một người chơi ở phía bên kia con quỷ giơ kiếm lên và hét.
“Các ngươi nói gì thế!! Từ “bỏ chạy” không tồn tại trong từ điển của Quân đoàn Giải phóng!! Chiến đấu!! Ta ra lệnh chiến đấu!!”
Đó chắc chắn là giọng của Cobert.
“Tên khốn!”
Tôi thét lên. Sự thật là hai người đã biến mất trong khu vực vô hiệu hóa pha lê – nghĩa là họ đã chết, đã ra đi. Việc mọi người phải cố gắng tránh khỏi bằng mọi giá giờ đã xảy ra, vậy mà tên ngốc này vẫn nói những điều này ư? Tôi cảm thấy cơn giận sôi sục trong máu.
Rồi Klein và party của cậu ta cuối cùng cũng đến nơi.
“Này, chuyện gì thế!?”
Tôi nhanh chóng nói cho cậu ta biết tình hình hiện tại. Sau khi nghe, nét mặt của Klein trở nên tối sầm lại.
“Chúng… chúng ta không thể làm gì được sao…?”
Chúng tôi có thể chạy vào và mở đường máu để họ thoát ra. Nhưng vì việc trốn thoát khẩn cấp không thể thực hiện trong căn phòng này, nên không thể không tính tới khả năng có ai đó trong số chúng tôi sẽ mất mạng. Chúng tôi không có đủ người. Trong lúc tôi đang vật lộn với suy nghĩ này, Cobert rốt cục cũng ổn định lại được hàng ngũ và hét lên.
“Xông lên–!”
Hai trong số mười người bọn họ đã mất gần hết HP và đang nằm trên mặt đất. Tám người còn lại đứng thành hai hàng bốn người với Cobert ở giữa, người đang giơ cao kiếm chỉ đạo tấn công.
“Không–!!”
Nhưng giọng nói của tôi không chạm được tới họ.
Tấn công kiểu đó là hoàn toàn vô ích. Nếu cả tám người xông lên cùng nhau như thế, họ sẽ không thể sử dụng kiếm kỹ một cách tốt nhất và sẽ chỉ càng khiến tình hình thêm hỗn loạn mà thôi. Họ nên chiến đấu theo kiểu phòng thủ, luân phiên để từng người một nhận sát thương, rồi sau đó nhanh chóng đổi sang người khác.
Con quỷ đứng thẳng dậy và thét lên một tiếng gầm rung chuyển mặt đất trước khi thở ra một luồng lửa chói sáng. Có vẻ như là việc thở ra lửa đó cũng được tính là đòn tấn công gây ra tổn thương, và tám người đó đi chậm lại khi bị bao trùm bởi luồng lửa xanh. Con quỷ nắm lấy cơ hội và vung kiếm. Cơ thể của một người bị đánh trúng và văng lên không trung, bay qua đầu con quỷ, và sau đó rơi mạnh xuống sàn nhà trước mặt chúng tôi.
Đó là Cobert.
HP của anh ta cạn sạch. Với nét mặt dường như không hiểu được tình huống hiện tại, anh ta từ từ mở miệng.
–Không thể nào.
Anh ta nói không thành tiếng. Rồi, một hiệu ứng âm thanh như xé nát xương tủy vang lên như thể xuyên qua tâm can chúng tôi, và cơ thể anh ta vỡ ra thành vô vàn đa giác nhỏ. Bên cạnh tôi, Asuna thét lên một tiếng khi chứng kiến cái chết vô nghĩa này.
Sau khi mất đi thủ lĩnh, các thành viên của Quân đoàn ngay lập tức rơi vào hỗn loạn. Họ chạy quanh và la hét. HP của bọn họ đều đã nằm dưới mức nửa thanh.
“Dừng...dừng...dừng lại...”
Nghe thấy giọng nói căng thẳng của Asuna, tôi nhìn sang phía cô ấy. Tôi vội nắm lấy tay của Asuna...
Nhưng đã quá muộn.
“Không!!”
Asuna hét lên rồi lao nhanh như một cơn gió. Cô ấy rút thanh kiếm ra và lao tới con The Gleameyes như một tia sáng.
“Asuna!!”
Tôi thét lên. Không còn lựa chọn nào khác, tôi rút kiếm ra và chạy theo cô ấy.
“Ờ, sao cũng được!!”
Thế rồi Klein và party của anh ta hét lên và theo sau.
Đòn tấn công liều lĩnh của Asuna đánh trúng vào lưng con quỷ trong lúc nó thì đang tập trung vào chỗ khác. Nhưng HP của nó gần như không sụt giảm.
Con gầm lên, rồi quay lại và vung thanh zanbato xuống. Asuna ngay lập tức tránh sang bên, nhưng cô ấy không thể né đòn hoàn toàn và bị đánh gục xuống vì xung lực. Rồi nhát chém thứ hai lao thẳng về phía cô ấy không chút ngần ngại.
“Asuna–!!”
Tôi cảm thấy cơ thể lạnh buốt vì nỗi sợ khi lao vào giữa Asuna và thanh kiếm đó. Kiếm của tôi kịp thời đẩy lệch đòn đánh đúng lúc. Rồi tôi cảm thấy cơn chấn động chạy khắp cơ thể khi xung lực đập vào người tôi.
Tia lửa bắn ra từ hai thanh kiếm, thanh kiếm của con quỷ đánh trúng sàn nhà chỉ cách Asuna vài cm. Nó tạo ra một hố to trên mặt đất với hiệu ứng tiếng động như một vụ nổ.
“Lùi lại đi!”
Tôi hét lên và chuẩn bị đỡ đòn tấn công từ con quỷ. Thanh kiếm của nó liên tục lao đến tôi, mang theo sức mạnh khủng khiếp đến độ dường như nó có thể lấy mạng tôi chỉ bằng một chiêu. Tôi thậm chí còn không có cơ hội nào để có thể triển khai đòn phản công.
Về cơ bản, chiêu thức mà con The Gleameyes sử dụng chỉ là kiếm kỹ hai tay. Nhưng chúng đã được sửa đổi đôi chút, khiến cho không thể dự đoán được đòn tấn công. Tôi tập trung toàn lực phòng thủ bằng cách né tránh và gạt đòn. Nhưng đòn tấn công của nó mạnh khủng khiếp và cứ mỗi nhát vung kiếm lại bào mòn dần HP của tôi.
“Hự!!”
Cuối cùng thì một trong những nhát chém của nó đánh trúng người tôi. Tôi cảm thấy choáng váng, và HP tụt nhanh chóng.
Trang bị và kỹ năng của tôi khác xa so với những tanker. Nếu cứ tiếp tục thế này, thì chắc chắn tôi sẽ mất mạng. Nỗi sợ hãi cái chết khiến tôi lạnh sống lưng. Tôi thậm chí còn không thể cố trốn thoát được nữa.
Chỉ còn có một cách duy nhất. Tôi sẽ phải toàn lực tấn công nó với vai trò là damage dealer (người gây sát thương).
“Asuna! Klein! Cho tớ mười giây!”
Tôi hét lên và vung mạnh kiếm để chặn đòn đánh của con quỷ và tạo ra điểm ngắt. Rồi tôi quăng mình xuống đất và lăn ra chỗ khác. Klein ngay lập tức thế vào chỗ tôi và cầm chân con quỷ bằng thanh katana của mình.
Nhưng thanh katana của Klein và liễu kiếm của Asuna đều là vũ khí dựa vào tốc độ nên không có sức nặng lớn. Tôi đoán rằng họ sẽ không dễ dàng gì chặn được thanh zanbato của con quỷ. Tôi mở thanh menu ra bằng tay trái trong khi vẫn đang nằm trên sàn.
Bây giờ tôi không được phép mắc một sai lầm nào hết. Tim tôi đập mạnh trong lồng ngực, và tôi bắt đầu cử động ngón tay ở tay phải, kéo danh sách item xuống, chọn lấy một thứ, và trang bị nó lên ô trống ở danh sách trang bị. Rồi tôi mở cửa sổ kỹ năng và thay đổi kỹ năng vũ khí.
Sau khi đã xong xuôi mọi thứ, tôi chạm vào phím OK và đóng cửa sổ lại. Khi cảm nhận được sức nặng của vật vừa xuất hiện phía sau lưng, tôi ngẩng đầu lên và hét:
“Xong rồi!!”
Tôi thấy Klein bị dính một đòn, và HP của cậu ta giảm đi trong khi lùi lại. Thường thì, cậu ta đã phải dùng pha lê để hồi máu, nhưng trong căn phòng này thì không thể làm vậy được. Giờ, Asuna đang chiến đấu với con quỷ, và chỉ trong có vài giây ngắn ngủi, HP của cô ấy đã giảm xuống dưới nửa và chuyển sang màu vàng.
Nghe thấy tiếng tôi, Asuna gật đầu trong khi lưng vẫn hướng về phía tôi và hét một tiếng ngắn trước khi thi triển một kiếm kỹ xuyên phá.
“Yaaaa!”
Một tia sáng trắng bay vút trong không khí và đánh trúng vào vũ khí của con , khiến cho tia lửa bắn ra. Một âm thanh inh ỏi vang lên, và khoảng cách giữa Asuna và con quỷ đã được nới rộng ra.
“Switch!!”
Tôi không bỏ lỡ cơ hội này và lao thẳng vào kẻ địch. Con quỷ nhanh chóng hồi phục từ trạng thoáng choáng ngắn và giơ thanh kiếm lên cao. Tôi chặn lưỡi kiếm từ trên cao xuống theo quỹ đạo trông như một ngọn lửa bằng thanh kiếm bên tay phải. Rồi tôi đưa tay trái với về phía sau lưng và nắm lấy cán thanh kiếm mới. Tôi rút nó ra và đánh một đòn gọn gẽ. HP của con quỷ giảm đáng kể vì bị dính đòn toàn lực đầu tiên.
“Guaaaaa!”
Con quỷ gầm lên giận dữ và tung ra một đòn đánh từ trên xuống khác. Lần này, tôi bắt chéo hai thanh kiếm và chặn đứng nó. Vì thế đứng của nó hơi trở nên mất cân bằng, tôi quyết định ngừng việc phòng ngự và thực hiện một combo tấn công.
Thanh kiếm trong tay phải chém ngang vào giữa người con quỷ. Thanh kiếm trong tay trái ngay lập tức theo sau chém dọc lên cơ thể nó. Phải trái, rồi lại phải. Tôi vung kiếm một cách điên cuồng. Tiếng kim loại va chạm với nhau dồn dập vang lên dữ dội trong khi những tia sáng trắng lóe lên trong không khí.
Đây là kỹ năng đặc biệt mà tôi đã giấu, , và chiêu thức tôi đang sử dụng là kiếm kỹ cấp cao , combo tấn công mười sáu đòn.
“Aaaaaaa!!”
Không thèm để ý tới vài đòn đánh mà con quỷ đã dùng kiếm chặn được, tôi tiếp tục vừa hét lên vừa vung kiếm chém không ngơi nghỉ. Ánh mắt của tôi trở nên sắc bén hơn, giờ đây trong mắt tôi chỉ có mỗi con quỷ. Dù cho thỉnh thoảng thanh kiếm của con quỷ vẫn đánh trúng người tôi, nhưng những nhát chém đó có cảm giác như là chúng đang xảy ra ở một nơi xa xăm nào đó vậy. Trong lúc đó, adrenaline tiếp tục chảy mạnh trong người tôi, và não tôi như chấn động mỗi khi kiếm của tôi đánh trúng.
Nhanh hơn, nhanh hơn nữa. Nhịp kiếm của tôi đã nhanh gấp hai lần bình thường, nhưng với các giác quan mẫn tiệp hơn hẳn hiện giờ của tôi thì như thế vẫn còn là chậm. Tôi tiếp tục tấn công với tốc độ dường như vượt qua cả mức hỗ trợ của hệ thống.
“…aaaaaaaaaaa!!”
Sau khi thét lên một tiếng, tôi tung ra đòn cuối cung trong mười sáu cú đánh, đâm sâu vào trong ngực của con .
“Kkaaaaaaahh!!”
Khi tỉnh táo trở lại, tôi nhận ra rằng tôi không phải là người duy nhất đang la hét. Con quỷ khổng lồ vừa gầm lên về phía trần nhà vừa thở ra một luồng lửa khổng lồ từ miệng và mũi.
Rồi cơ thể nó cứng đơ lại, và ngay khi tôi nhận ra điều đó–
Con vỡ tan ra thành vô số đa giác màu xanh. Những mảnh vụn xanh rải ra khắp căn phòng.
Kết thúc… rồi ư?
Cảm thấy chóng mặt do hậu quả từ trận đấu, theo thói quen tôi vung hai thanh kiếm qua lại thêm một lần nữa rồi cùng lúc tra chúng vào hai bao kiếm nằm chéo nhau trên lưng tôi. Tôi ngay lập tức kiểm tra lại lượng HP. Có một đường mảnh màu đỏ chỉ còn sót lại vài chấm. Khi tôi nhìn thanh HP mà chẳng hề để tâm, tôi bỗng cảm thấy toàn bộ sức lực trong người tan biến và ngã gục xuống sàn một cách vô thanh vô tức.
Cảnh vật trước mắt bỗng tối sầm lại thành một màu đen kịt.