Sáng hôm sau, tôi đến trường với khuôn mặt như chưa từng có chuyện gì xảy ra và cố gắng học tập nghiêm túc nhất có thể.
Nếu đúng Tamara là người làm rơi cái áo khoác ở hành lang hôm qua, rất có thể cô ấy đã chứng kiến Zerus rời khỏi phòng tôi.
Và vì đã đụng độ nhẹ với Zerus ở ngoài thành ngày hôm qua, nên nếu cô nàng nhớ mặt Zerus, chắc chắn tôi sẽ bị nghi ngờ có quan hệ với Quỷ tộc.
Khả năng đó là khá cao vì cô ấy đã “bỏ của chạy lấy người”, do đó tôi cần thận trọng hết sức có thể ngày hôm nay.
-Haa…rốt cuộc lại chẳng có gì xảy ra cả…
Tiếng chuông báo hiệu hết giờ vang lên cùng lúc với cái thở dài ngao ngán của tôi.
Biết sao được…xem ra tôi phải tự kiểm tra lấy vậy.
Nghĩ là làm, tôi chặn Domina-sensei lại để hỏi xem Tamara đang ở đâu.
-Tôi nghe nói Tamara-sensei đã xin nghỉ hôm nay vì sức khỏe không tốt.
-Cô ấy bị bệnh sao ạ?
-Ừm, ngay cả khi có sức khỏe tốt như cô ấy, chuyện bị cảm lạnh cũng không có gì là lạ. Nếu cậu bị cảm, cứ gọi cho tôi, chỉ vài cái quất là cậu sẽ khỏe như thường ngay.
Nói xong câu đó, Domina-sensei rời đi.
Bỏ qua mấy thứ ngớ ngẩn mà cô ta vừa nói, có lẽ chuyện Tamara-sensei vắng mặt hôm nay liên quan gì đó tới vụ bắt gặp hôm qua.
-Được rồi…giờ đến lúc phải lo chuyện cần thiết hơn đã.
Khi tôi trở lại chỗ ngồi, Raksal đã đứng đợi tôi ở đó.
-Vine-sama, chúng ta về thôi~
-Không, hôm nay chúng ta sẽ đi tới đây.
Tôi nói và lấy ra một tấm bản đồ từ trong túi và trải nó ra bàn.
Đó là tấm bản đồ tôi đã được bóng ma ám trong căn phòng đưa cho.
-Vine-sama, cái gì đây ạ?
-Cái này anh tìm thấy ở dưới ván sàn của phòng hôm qua. Nhìn như một bản đồ kho báu vậy…
-Kho báu sao??!!!
Một tiếng hét lớn vang lên từ bên cạnh trước cả khi tôi kịp nói xong.
Và khỏi cần nhìn cũng biết đó là ai…
-V…Vi-chan….nói rõ hơn đi…mình cũng muốn nghe nữa…
Miyu, người với đôi mắt sáng như sao, lao vào giữa câu chuyện của chúng tôi.
Haa…lại thêm rắc rối rồi đây…
-Đây là chuyện riêng giữa tôi và Vine-sama. Vì không liên quan tới cô, nên có thể im lặng và tránh xa ra được không?
Raksal nở một nụ cười có thể giết người đe dọa Miyu.
Nhưng Miyu chẳng tỏ ra mấy quan tâm, tiếp tục thở hổn hển đầy hào hứng và chỉ vào góc tấm bản đồ của tôi.
-Đợi…đợi đã nào…mình có liên quan chứ…Nhìn này, ở góc bản đồ này, cái huy hiệu này, chính là của nhà mình, nhà Nuage….
-Cái gì?
Chỗ Miyu đang chỉ ở góc bản đồ, tôi thấy một cái biểu tượng kì lạ.
Cái này là gia huy của nhà Nuage sao?
-Phải rồi, con ma…à nhầm, người đó, hình như cũng có cùng tên với Miyu-san thì phải. Cô ấy nói mình là người của gia đình bá tước Nuage. Không lẽ….
-Cũng không hẳn là sai, gia đình của mình là một nhánh nhỏ của gia tộc Nuage, mặc dù chưa bao giờ họ công nhận điều đó…
-Nếu là vậy, sao cậu không cùng đi với chúng tôi để giải mã tấm bản đồ này?
Dù là họ hàng xa bắn mấy lần đại bác chưa tới thì chắc cô nàng này cũng biết gì đó.
Vì Noisette không thể rời khỏi kí túc xá, nên tôi nghĩ việc kéo được Miyu theo cùng sẽ giúp ích một chút.
-Ehehe, được thôi. Nhưng mà khi tìm được kho báu mình sẽ lấy 1/3 đó nhé~
Miyu cười và định nhảy tới ôm cổ tôi.
Ngay lập tức, Raksal đã nhanh tay hơn, tóm lấy cánh tay của Miyu kéo lại với một nụ cười nặng mùi sát khí.
-Cô mới nói gì đó? Miyu-san?
-M…mình xin lỗi…mình xin lỗi…mình xin lỗi mà….đừng làm gãy cổ tay mình nhé…
Miyu được thả cổ tay khuỵu xuống và nhăn mặt đau đớn.
Tôi thì chỉ biết thở dài ngao ngán trước những ánh mắt kì lạ của các học viên khác.