Theo mô tả trên bản đồ, phòng thí nghiệm bí mật mà chúng tôi đang tìm nằm trong rừng, cách Siegfried khá xa.
Hiện tại, chúng tôi đang đi bộ xuyên qua khu rừng, hướng đến địa điểm có đánh dấu X khá lớn trên bản đồ.
-Nhưng mà chẳng phải nếu là một gia đình bá tước thì thích xây phòng thí nghiệm ở đâu cũng được sao? Sao cứ phải chui vào tận trong rừng này vậy?
Nghe câu than thở của tôi, Miyu đi trước cầm theo tấm bản đồ ngoái đầu lại.
-Về chuyện đó, trong quá khứ, mình có nghe nói gia tộc Bá tước Nuage đã sinh ra một nhà phát minh đại tài. Sau khi người đó qua đời, hầu hết những phát minh đều đã được gia tộc thu hồi lại.
-…ngoại trừ thanh kiếm mà Noisette đã nói?
-Cái này thì mình không biết. Nhưng khi nghe Vi-chan kể về việc được một bóng ma của tổ tiên mình giao phó cho một phát minh, thật là một chuyện khó tin. Cậu có chắc nó là thật không vậy?
Miyu nhíu mày hỏi tôi với ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Cũng phải. Nếu tôi là cô ấy thì tôi sẽ nghĩ: “Tên này chắc chắn đang chém gió”.
-Cô nói cái gì thế Miyu? Vine-sama không bao giờ nói dối!!
Raksal nhảy vào cuộc trò chuyện với giọng bực tức.
-Tôi đã sống rất lâu năm và chưa từng thấy ai có lòng vị tha và thuần khiết như Vine-sama. Không một sinh vật nào, kể cả con người trên thế giới này, có thể so được với anh ấy. Đó là lý do vì sao, một Thống lĩnh quân đội Quỷ vương như tôi, luôn sẵn sàng hết lòng….
-Hm? Quỷ vương?
Miyu đột nhiên lên tiếng trong lúc Raksal đang thao thao bất tuyệt.
-Oi, Raksal…
Tôi định cản cô nàng lại, nhưng đã quá trễ.
Miyu đã nghe rõ mồn một mọi thứ và hướng về phía Raksal với ánh mắt nghi ngờ.
-Khi hai người tự giới thiệu, mình chỉ nghĩ đó là sự trùng hợp, nhưng Rak-chan đã nói gì đó về Zerus-sama, lẽ nào cậu thực sự có quan hệ với lực lượng của Quỷ vương?
-Eh….
Raksal vội vàng đưa tay che miệng lại, nhưng đã quá muộn.
Dựa vào phản ứng đó, Miyu càng có cơ sở hơn để đổ sự nghi ngờ vào cô ấy.
-Không lẽ, cậu chính là cánh tay phải của Quỷ vương, Kiếm Vũ Ma Tướng Raksal? Mình đã nghĩ chỉ là do hai người trùng tên, nhưng giờ thì có thể khẳng định đó chính là cậu…
-Chúng ta làm gì đây Vine-sama? Hay là giết cô ta?
Raksal đề nghị tôi cho phép giết người diệt khẩu trong khi rút kiếm ra.
-Cho…không, chờ đã…
Đứng trước sát khí ngày càng khủng khiếp của Raksal như muốn nuốt sống đối thủ, Miyu vội vàng xua tay.
-Xin lỗi, Miyu, nhưng cô đã biết quá nhiều…
-Không phải, Rak-chan, mình không có ý định tố cáo mọi người đâu. Ngược lại, mình còn muốn trở thành đồng minh của quân đội Quỷ vương nữa.
-Cái gì??
Raksal và tôi ngơ ngác nhìn nhau trước câu nói của Miyu.
Rồi cô ấy chỉ sang tôi và mỉm cười.
-Như cậu biết đó, mình chỉ là một đứa con thứ với thực lực yếu kém. Nếu muốn trở nên mạnh mẽ, mình cần phải dựa vào may mắn hoặc quan hệ. Mình chưa bao giờ được gặp ai đó ở trong quân đội Quỷ vương hùng mạnh. Vì thế mình rất mong được làm bạn với Rak-chan.
-……
Raksal và tôi hoàn toàn cạn lời trước những gì Miyu vừa trình bày với ánh mắt long lanh.
Rõ ràng là Miyu không nói dối, bởi nếu vậy thì tôi đã không để cô nàng đứng đây rồi.
Trong lúc tôi còn đang cố hấp thụ tình hình hiện tại, Miyu lại lên tiếng.
-Ừm….vậy thì, Vi-chan là gì của Rak-chan vậy?
-….Tôi là chủ nhân của Raksal, vậy thôi. Còn phần còn lại tùy cô tưởng tượng thế nào cũng được vì giải thích ra thì dài dòng lắm.
-C…chủ nhân…
Vì lý do nào đó, Raksal mới là người đáp lại tôi với đôi mắt tỏa sáng rực rỡ.
Cô ấy đỏ mặt, thở dốc và xáp lại cạnh tôi.
-Ah…cuối cùng Vine-sama cũng công nhận việc là Chủ nhân của em rồi…cuối cùng em cũng có thể được đồng hành với Vine-sama. Ah, phải rồi, em muốn cùng anh đi nghỉ tuần trăng mật ở đâu đó. Hoặc là em cũng sẽ rất vui nếu có thể nấu ăn ở nhà và đợi anh trở về, hay là thức dậy bên cạnh anh mỗi ngày và cùng hẹn hò trong những ngày nghỉ. Em cũng sẽ rất hạnh phúc nếu chúng ta có thật nhiều trẻ con…em còn muốn Vine-sama có cơ hội để thử mấy trò kích thích mới, như là cha mẹ với con cái……
-Không phải là “Chủ nhân” theo nghĩa đó. Với lại trí tưởng tượng của em bay xa quá rồi đó….
-Er…um…dù không hiểu những cái đó lắm, nhưng có vẻ rất tuyệt vời…
Trước một Raksal đang lạc trôi ở thế giới nào đó, Miyu rụt rè bày tỏ quan điểm của mình. Dù sao thì tôi cũng sẽ phản ứng như vậy nếu đang ở vào vị trí của cô ấy lúc này.
Trở lại với tấm bản đồ trong tay tôi.
-Ehem, chúng ta lạc đề hơi xa rồi, giờ mau đi tiếp thôi. Noisette đã nói rằng cô ta phong ấn thanh kiếm của mình trong một mật thất bên dưới phòng thí nghiệm, vì thế có thể nó vẫn còn ở đó.
-Đúng thế, theo dấu hiệu mà mình thấy hồi nãy, có lẽ nó nằm đâu đó quanh chỗ này…
Miyu tỏ ra khá sốt sắng tìm kiếm và sau một hồi thì cô nàng trở thành người dẫn đường luôn.
Đi thêm một quãng nữa, Miyu đột nhiên ngừng lại, tôi cứ nghĩ cô ấy tìm thấy gì đó, nhưng không.
Tại điểm tương ứng với cái đánh dấu trên bản đồ ở gần cuối khu rừng là một khoảng đất trống trơn. Không, đúng hơn là có di tích của một tòa nhà đã từng ở đó, nhưng trông không giống một phòng thí nghiệm chút nào.
-70 năm đã qua, có lẽ nó đã bị phá hủy bởi một thảm họa hay quái vật gì đó.
-Không thể nào.,..chúng ta đã cất công tới tận đây…
Raksal thở dài chán nản. Tôi cũng chẳng biết nói gì mà định bảo cả nhóm quay về thì chợt nghe thấy một âm thanh kì lạ.
Trong đống gạch đá đổ nát, Miyu đang cố gắng bới để tìm kiếm gì đó.
-Không biết ở đây có gì đó dùng được hoặc có thể bán với giá cao không nhỉ? Chờ đã, cái này…lẽ nào là kho báu…
-Đôi lúc chẳng biết cô ấy là quý tộc hay là ….cái gì cơ?
Tôi vội chạy tới trước thứ mà Miyu vừa tìm ra.
Trên một chiếc bệ nhỏ nhô lên từ dưới đất, có vài kí tự được khắc trên đó.
-Cái này….”Bản đồ bí mật và huyết thống của ta là chìa khóa mở cửa”….lẽ nào…
Dọn đống gạch đá sang bên, tôi tìm thấy một gia huy của nhà Nuage được khắc ở gần đó.
Để thử nghiệm, tôi bỏ luôn tấm bản đồ lên cái bệ, liền sau đó, cái bệ bắt đầu sáng lên và một vòng tròn ma thuật xuất hiện.
Huyết thống là thứ còn thiếu, nếu vậy thì…
Tôi lặng lẽ nắm lấy cánh tay của Miyu và kéo nó đặt vào vòng tròn.
-Cái gì….V…Vi-chan…
-Trật tự nào…
Ngay lúc đó, bệ đá phát sáng mạnh hơn và mặt đất dưới chân ba chúng tôi đột nhiên rung chuyển dữ dội.
-Ugya….cái gì vậy???
-Không chắc lắm, nhưng có vẻ tấm bản đồ kia và huyết thống của gia đình cô có phản ứng với cánh cửa này. Bên dưới có lẽ chính là căn phòng đang cất giấu thanh kiếm.
Liền sau đó, mặt đất trước mắt chúng tôi sụp xuống để lộ ra một cái cầu thang, có lẽ dự đoán của tôi trúng phóc rồi.
Nhìn xuống cái cầu thang sâu hun hút, tôi cảm thấy vừa tò mò vừa phấn khích.
-May mà chúng ta có để Miyu đi cùng, nếu không chắc cả đời chẳng tìm ra được cách mở cửa.
-Eh…eh…vậy tức là mình có hữu ích cho hai người đúng không? Vậy là đại thành công rồi!!!
-Mặc dù xét theo nghĩa đen thì cô ta chẳng có tác dụng nào khác ngoài việc là một chiếc chìa khóa.
-Rak-chan….
Trong khi Miyu bị sốc bởi câu nói thẳng thắn đến phũ phàng của Raksal, tôi và cô ấy đã bước xuống căn phòng dưới đất.