Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! Chương 2576: Năm Tháng Vì Mời (10)



Chương 2576: Năm Tháng Vì Mời (10)


Edited by CẨM TÚ TIỀN ĐỒ

==================

Cửa sau xe mở ra, mấy vệ sĩ mặc đồ tây đen đồng thời xuống xe.

Thế này lại làm Mông Trần càng hoảng.

Nhưng mà đến khi vệ sĩ mở cửa xe chiếc xe thứ hai ra, người xuống xe bên trong là một người đàn ông còn trẻ, anh tuấn soái khí, Mông Trần lại thấy nghi hoặc nhiều hơn.

Người đàn ông đã đi qua cổng lớn, nhìn thấy hắn cũng đồng thời vừa chạy tới cổng.

Mông Trần đứng im vài giây, đi qua.

"Các người tìm ai?"

Người đàn ông đánh giá hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt nói không nên lời là sắc bén hay là cái gì khác.

Mông Trần bị nhìn đến không được tự nhiên, nhưng vẫn thẳng tắp sống lưng, không hề luống cuống.

Người đàn ông thu tầm mắt lại, "Sơ Tranh có ở đây không?"

-

Người đến là anh trai của Sơ Tranh... À của nguyên chủ.

Lúc trước nguyên chủ chính là đem cổ phần của mình bán cho hắn, để vị anh Hai này ngồi vững vàng long đầu.

Sơ Tranh đối với việc vị anh Hai này đột nhiên tới đây cũng không hiểu ra sao.

Anh Hai bắt chéo hai chân, hất cằm ra hiệu cho người trong phòng bếp bên kia đi pha trà.

"Không phải em thích hoa hoa cỏ cỏ sao, từ bao giờ lại thích nuôi loại đồ chơi nhỏ này rồi?"

"Em thích."

Anh Hai liếc cô một cái, không tiếp tục cái đề tài này nữa, hiển nhiên là cũng mặc cô tùy ý.

"Em thiếu tiền?"

"Không thiếu."

"Vậy em livestream làm gì?"

"... Thích thôi."

Anh Hai chính là tại trên mạng trông thấy cô livestream, lúc này mới mang người giết tới.

Nguyên chủ có 3 người anh trai, mỗi người anh trai đều là cùng cha khác mẹ.

Nguyên chủ khá yêu thích vị anh Hai này, bởi vì anh Hai bình thường đối xử với cô cũng khá tốt.

Cho nên nguyên chủ lúc trước lựa chọn rời khỏi việc tranh đoạt gia sản, ủng hộ anh Hai.

Anh Hai hiển nhiên đối với người em gái đã ủng hộ mình cũng rất quan tâm.

Cho là cô đã tiêu hết tiền trong tay xong, cần livestream để kiếm tiền.

"Thiếu tiền thì nói cho anh." . Truyện Lịch Sử

"Ừm..." Để tiêu hết đống tiền trong tài khoản của nguyên chủ cũng khó lắm.

"Em nói xem thích ở nơi này làm gì, có muốn dọn về không?" Anh Hai lại nói: "Hai đứa kia bị anh bắt xuất ngoại rồi, sẽ không phiền đến em."

Sơ Tranh mới lười nhác chuyển ổ, "Hoàn cảnh nơi này rất tốt, em cảm thấy rất ổn."

Anh Hai cũng không khuyên nhiều, lại chỉ vào Mông Trần: "Em móc đâu ra thằng cu này?"

"Nhặt được."

"Thích?"

"Ừ."

"Vậy cứ nuôi đi." Lúc anh Hai nói giọng kia chỉ giống như nuôi một động vật nhỏ, "Cho em đỡ buồn cũng tốt, nơi này..."

Có thể là sợ Sơ Tranh không nuôi nổi, trước khi đi, anh Hai ‘hờ’ còn chuyển khoản cho cô một khoản tiền.

Sơ Tranh: "..."

Sau một tiếng, anh Hai lại phái người đưa về thêm một thùng đồ.

Sơ Tranh mở ra nhìn một chút, sau đó liền nhét vào kho.

Mông Trần lấy làm lạ, nhưng dù sao không phải đồ của mình, hắn không tiện đi xem.

Thẳng đến ngày nào đó Sơ Tranh bảo hắn vào kho lấy đồ, hắn lại trông thấy thùng đồ kia.

"..."

Sơ Tranh chờ cả nửa ngày không thấy Mông Trần đi lên, bèn xuống tìm người.

Ai ngờ lại thấy tiểu gia hỏa đứng bên chiếc thùng đã mở ngẩn người, nhìn lại vào trong một chút, lông mày lẫn nhịp tim cô đều nhảy lên.

"Kia là lần trước anh tôi đưa, anh đừng suy nghĩ nhiều." Cô làm sao biết ông anh Hai kia lẳng lơ như thế, còn đưa cho cô lắm ‘áo mưa nhỏ’ như vậy.

Cô lại không cần.

Đưa cho cô làm cái lông gì!

"... Ừ." Mông Trần hoàn hồn, đóng thùng lại, tìm đồ Sơ Tranh muốn.

Sơ Tranh cùng Mông Trần đều không hề nhắc lại chuyện này, lựa chọn bỏ qua triệt để.

-

"Chị Sơ Tranh, chị Sơ Tranh, chị mau đi xem vườn hoa của chị đi!!"

Sáng sớm, đã có người ở bên ngoài gõ cửa.

Sơ Tranh bị gõ đến mất kiên nhẫn, đẩy mở cửa sổ ngó xuống nhìn.

Có một cô bé đứng ở bên ngoài.

"Hoa gì?"

"Đống hoa kia của chị đó."

"..."

Cô trồng hoa từ lúc nào vậy?

Mà cô có trồng hoa à?

Sơ Tranh thay quần áo đi ra ngoài, Mông Trần cũng từ phòng của hắn ra: "Sao thế?"

"Không có việc gì, tôi đi xem thử một chút." Sơ Tranh đem người đẩy trở về phòng: "Anh ngủ thêm một chút đi."

Mông Trần: "..."

-

Hoa không phải do cô trồng, mà là nguyên chủ trồng, có điều từ sau khi Sơ Tranh đến vẫn không chú ý qua.

Mảnh đất kia là cô thuê lại từ thôn dân,chính là cô bé vừa tới báo tin này.

Là cả một cánh đồng nguyệt quý* rất lớn, nhưng bây giờ nguyệt quý đã bị người nhổ trụi đến một phần ba.

(*月季 - Rosa chinensis hay còn gọi là Hoa Hồng Trung Hoa, là một loại cây có hoa thuộc chi Hoa hồng, loài bản địa của một số tỉnh miền Trung Trung Quốc như Quý Châu, Hồ Bắc và Tứ Xuyên)

Nguyệt quý có đã ra nụ, mắt thấy đã sắp nở hoa rồi.

"Sáng nay em đi ngang qua, vừa nhìn đã thấy vậy." Cô bé nói: "Cũng không biết là ai lại làm trò đáng giận như thế."

Góc bên này khá vắng vẻ, du khách cũng sẽ không đến đây.

Bình thường cũng chỉ có thôn dân mới đến.

Mà người trong thôn hẳn là đều biết hoa này do cô trồng.

Dạng phá hoại như nhổ bỏ này, khẳng định là do người làm.

Nguyên chủ rất bảo bối những đóa hoa này, cho nên kế bên này còn lắp đặt cả Camera, quay 360 độ không góc chết quanh cánh đồng hoa.

-

"Cô đang xem gì vậy?"

Mông Trần kéo ghế ra ngồi bên cạnh Sơ Tranh, hướng máy vi tính nhìn.

Hình ảnh là ban đêm, chất lượng không tốt lắm.

"Có người ngắt hoa của tôi."

"Cô trồng hoa?" Mông Trần cũng thấy ngạc nhiên.

"..."

Tôi cũng không biết 'Tôi' lại trồng hoa đâu.

Mông Trần cùng Sơ Tranh cùng xem, đại khái là khoảng ba giờ sáng, có người xuất hiện trong giám sát.

Người kia trước đi ngang qua cánh đồng hoa, không biết đi qua làm cái gì.

Hơn một giờ sau mới trở về, lúc trở về đã đi ra khỏi cánh đồng hoa rồi lại quay về, sau khi xác định bốn phía không có ai, bèn tiến vào cánh đồng, bắt đầu rút những cây hoa non kia.

Lúc ấy tia sáng còn rất tối, bóng người mơ hồ, không thể phân biệt được là ai.

Nhưng để nhổ nhiều cây thế cần không ít thời gian.

Đợi đến khi bà ta rời đi thì sắc trời đã sáng hơn nhiều, vừa vặn bị quay lại.

"Là bà ta..." Mông Trần cũng nhận ra người này.

Mẹ của Hà Lộ Sinh.

Không nghĩ tới đã qua một thời gian dài như vậy rồi, mẹ Hà Lộ Sinh còn đột nhiên chạy tới nhổ hoa của Sơ Tranh.

-

Sơ Tranh bên này còn chưa kịp báo cảnh sát, bên kia đã có cảnh sát tìm tới cửa trước.

—— không phải tìm Sơ Tranh, là tìm bà Hà.

Sơ Tranh từ đám thôn dân Bát Quái, biết họ đến tìm bà Hà là bởi vì anh trai của bà ta phạm tội thành đào phạm, hiện tại đang cần truy bắt gã, đến hỏi thăm mụ ta xem có gặp anh trai mình hay không.

Bà Hà nói chưa thấy anh của mình, đã nhiều năm đều chưa từng thấy.

Trong đám thôn dân cũng có người có thể làm chứng.

Sơ Tranh cầm giám sát tới, ngay lúc đám người đang điều tra chuẩn bị rời đi thì ngăn cản bọn họ.

Nghe nói có người nhổ của cô, đối phương còn thấy hơi bất đắc dĩ.

Loại này tranh chấp thuộc về dân sự, không cần bọn họ quản.

Thế nhưng sau khi Sơ Tranh để bọn họ nhìn xem người nhổ hoa của mình là ai xong, đám người lại khẩn trương hẳn.

Lúc đầu rõ ràng không phải bà Hà đi chỉ để nhổ hoa, là đi ra sau cánh đồng hoa của cô, 1 khoảng thời gian mới trở về.

Sau khi trở về, đi ngang qua cánh đồng hoa, cuối cùng mới quay lại nhổ hoa.

Đêm hôm khuya khoắt, bà ta chạy lên núi làm gì?

Bà Hà lần này bị trực tiếp mang đi tra hỏi.

Bà Hà làm sao biết, thời điểm mình đi ngang qua cánh đồng hoa, tự dưng lại nhớ tới chuyện Sơ Tranh từng làm.

Trời tối như bưng, không ai trông thấy, mụ ta liền muốn nhổ đám hoa kia để xả giận.

Ai biết cô lại còn lắp cả giám sát.

Trong làng cũng không ai biết cô lắp giám sát ở chỗ nào, bình thường còn có người đào mấy cây non cầm về nhà, nhưng cũng không thấy cô nói cái gì.

Giờ bà Hà đã bị quay tới, rất nhanh đã không chống cự nổi áp lực, khai tuốt anh trai bà ta ra.

Anh trai bà ta trốn trong núi đã chừng mấy ngày.

Là bà ta vẫn luôn đưa đồ ăn cho gã, dự định tránh qua khoảng thời gian này rồi lại nghĩ biện pháp.

Nếu không phải Sơ Tranh có giám sát, khả năng thật sự sẽ không bị phát hiện.

Trên núi có rất nhiều hang động, chỉ cần có đồ ăn, ở đó trốn một hai tháng cũng không thành vấn đề.

================
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện