Chương 2577: Năm Tháng Vì Mời (11)
Edited by CẨM TÚ TIỀN ĐỒ
===================
Nếu như bà Hà không tâm huyết dâng trào muốn đi nhổ hoa của Sơ Tranh, vậy sẽ không có những việc đằng sau này.
Bà Hà bao che tội phạm bỏ trốn, đây thuộc về hành động trái pháp luật, muốn tìm Sơ Tranh gây phiền phức thì giờ cũng chẳng có cách nào.
Bà ta không có cách, nhưng người Hà gia thì có.
Chồng bà Hà vác cuốc, khí thế hung hăng chạy đến tìm Sơ Tranh muốn cãi nhau.
Sơ Tranh cũng không buồn xuống, đứng trên sân thượng nhìn xuống, không thèm để ý người đang kêu gào phía dưới.
Chờ người phía dưới kêu gào đến rã cuống họng, cô mới từ tốn lên tiếng: "Ông tìm tôi có làm được cái gì, cũng không phải tôi bảo vợ ông bao che phần tử phạm tội. Cũng không phải tôi chủ động đi tố giác bà ta, là bà ta tự tiện ngắt hoa của tôi trước. Chứ nếu bà ta không làm gì, tôi cũng sẽ không tra giám sát, tất nhiên sẽ không có đống chuyện về sau, ông muốn trách thì cũng chỉ có thể trách mụ vợ mình thôi."
Sơ Tranh nói xong cũng không để ý, mặc cho gã ta kêu gào.
Mông Trần đứng bên cửa sổ nhìn xuống, có chút lo lắng: "Cứ mặc kệ lão ta vậy có được không?"
"Bằng không thì sao? Còn xuống dưới cãi nhau với lão chắc?"
"..."
Hắn quả thực không thể tưởng tượng ra cảnh Sơ Tranh cùng người khác cãi nhau, vẫn nên quên đi.
"Lão sẽ không làm ra chuyện gì quá kích chứ?"
"Anh sợ?"
"Tôi chỉ là lo lắng..." Có người dưới cơn kích động mà gây chuyện, ai cũng không thể nghĩ ra sẽ khủng bố đến mức nào.
Sơ Tranh nhìn xuống dưới một chút, không thèm để ý, "Dạng như lão ta, đến 10 thằng tôi cũng có thể thu phục, đừng sợ."
Mông Trần: "..."
Ông Hà lâu dài làm việc nhà nông, luyện được một thân cơ bắp, lại còn cao đến 1m 8 mấy, nhìn vẫn có chút dọa người.
Sơ Tranh kéo màn cửa lên, không cho Mông Trần nhìn nữa.
-
Ông Hà ở dưới náo loạn cả nửa ngày, người ta căn bản không để ý tới gã, một người làm đơn độc, vậy cũng không có ý nghĩa gì.
Ông Hà đại khái cũng biết rõ mình đuối lý, đến gào mấy lần, Sơ Tranh không để ý gã ta, lại còn bị thôn dân chỉ trỏ, rốt cuộc cũng không tới nữa.
Ông Hà không đến quấy, Sơ Tranh còn phải bớt thời giờ đi xem đống hoa của nguyên chủ 1 chút.
Mông Trần cùng Sơ Tranh đi, hai người một trước một sau trên bờ ruộng.
Cỏ cây lướt qua bắp chân mu bàn chân, hơi ngứa ngáy.
"Chị Sơ Tranh, chị đi đâu vậy!" Cô bé trước đó tới báo tin là Quỳ Quỳ, đang ở một đầu bờ ruộng khác vẫy vẫy gọi bọn họ.
Sơ Tranh thuận miệng đáp một tiếng, "Đi xem đống hoa kia."
Quỳ Quỳ từ bờ ruộng kia chạy tới, chờ bọn họ ở cuối đường, "Hôm qua em có xem rồi, có bông đã nở, đẹp lắm đó."
"Thật sao?"
"Dạ, em có thể cùng đi không?"
"Ừ."
Quỳ Quỳ vui vẻ nhảy xuống, tự giác đi phía trước dẫn đường.
Nhảy nhót một hồi, đến một địa phương rộng rãi hơn, cô bé lại cùng Sơ Tranh sóng vai đi, "Chị Sơ Tranh, chị cùng cậu Hai có quan hệ thế nào vậy?"
"Cậu Hai?" Cái gì mà cậu Hai? Tôi với cậu Hai cô có quan hệ gì?
Quỳ Quỳ nhìn ra phía sau, "Thì anh họ Mông Trần đó, nếu tính theo vai vế thì em phải gọi hắn như vậy."
"..." Kinh nha, vai vế còn rất cao.
Quỳ Quỳ lại hỏi: "Sao cậu Hai lại ở nhà chị vậy?"
"Nhà hắn sập."
Quỳ Quỳ cũng nhớ ra việc này: "Ai, căn nhà kia trước đó còn rất chắc chắn mà, không biết làm sao lại tự nhiên sập, cũng lạ ghê."
"..."
Sơ Tranh nhìn không chớp mắt, trấn định hợp lý làm như mình không nghe thấy gì cả.
"Vậy giờ quan hệ của chị và cậu Hai là thế nào nha?" Quỳ Quỳ xoay một vòng, còn không quên vấn đề ban đầu của mình.
"Em đi mà hỏi cậu Hai mình đi."
"..." Quỳ Quỳ lắc đầu, biểu thị mình không dám.
Mông Trần ở trong thôn rất ít khi cùng người nói chuyện, về sau gần như mỗi lần đều ở cùng 1 chỗ với Sơ Tranh, mọi người cũng không dám nói chuyện cùng hắn.
Quỳ Quỳ dù sao cũng rất sợ Mông Trần.
Quỳ Quỳ không dám đi hỏi, Sơ Tranh cũng không có ý định nói, Quỳ Quỳ cũng chỉ có thể tự đoán.
Quỳ Quỳ cũng đã không nhỏ, năm nay đã 14 tuổi, vừa lên lớp 10.
Hôm nay cuối tuần, trường học cho nghỉ.
"Chị Sơ Tranh, có phải chị cùng cậu Hai em đang yêu đương không?" Quỳ Quỳ suy nghĩ xong, tới hỏi Sơ Tranh.
“Tôi cũng nghĩ thế."
"??"
Cái gì gọi là ‘chị nghĩ thế’? Chẳng lẽ cậu Hai còn không đồng ý sao?
Mẹ của cô đều nói, nếu không phải cô là nữ, thì đã muốn gả cô cho chị Sơ Tranh luôn rồi.
Có điều... hình như cậu Hai nhỏ hơn chị Sơ Tranh thì phải.
Cái đầu nhỏ của Quỳ Quỳ suy nghĩ bay nhanh, chưa gì đã đi đến vị trí cánh đồng hoa.
Đống hoa bị nhổ kia còn đang nằm ngổn ngang tên đất.
Trong cánh đồng hoa quả thật có bông đã nở.
Có điều nở thì cũng để làm gì.
Có thể là bởi vì nguyên nhân Sơ Tranh không quản lý.
Sơ Tranh đứng bên cạnh bỗng thấy khó khăn.
Bảo cô ngắt hoa còn được, nhưng loại hoa này...
Quá khó xử người ta rồi.
Sơ Tranh lấy điện thoại ra, chuẩn bị học ngay tại chỗ.
Mông Trần bên kia đã xắn tay áo, xuống dưới ôm đống hoa bị nhổ đến bên cạnh.
Sơ Tranh xuống dưới túm lấy hắn, "Anh làm gì vậy?"
"Không phải em nói muốn chăm sóc đám hoa này sao?" Mông Trần hỏi lại.
"Anh biết?"
"Trước kia... Từng nuôi một chút."
Sơ Tranh thu di động lại, giao cho Mông Trần phát huy.
Mông Trần đúng là biết chăm sóc, có điều cánh đồng hoa rất lớn, cho nên cuối cùng Sơ Tranh cùng Quỳ Quỳ đều phải hỗ trợ.
Nguyên chủ đến cùng đã nghĩ quẩn cái gì, sao lại muốn trồng đám hoa này ở đây?
Rốt cuộc cô nghĩ quẩn gì mà muốn tới chăm hoa vậy...
Ai.
Ba người vất vả lắm mới thanh lý xong đống cỏ dại, ngồi trên đồng cỏ bên cạnh nghỉ ngơi.
Quỳ Quỳ trực tiếp nằm trên mặt đất, ngửa nhìn mây trắng trên trời.
Sơ Tranh cầm một lá cây lớn, hững hờ quạt gió cho Mông Trần.
Trên trán Mông Trần có mồ hôi, Sơ Tranh đưa tay giúp hắn lau.
Mông Trần có chút ngượng ngùng muốn cự tuyệt, nhng lại cũng không tiện cự tuyệt.
Cuối cùng vẫn là Sơ Tranh giúp hắn lau sạch sẽ, đầu ngón tay bị mồ hôi thấm ướt, mấy lọn tóc được vén lên, lộ ra mặt mày xinh đẹp của thiếu niên.
Mông Trần hơi tránh sang bên cạnh.
Sơ Tranh liền thu tay lại, nhưng lại rơi xuống bàn tay bên người Mông Trần, nhẹ nhàng nắm lấy.
Quỳ Quỳ bị cô cản trở, không nhìn thấy động tác nhỏ này.
Có điều Mông Trần lúc này có loại cảm giác kích thích như thời còn đi học, trên lớp học vụng trộm cùng người mình thích nắm tay nhau.
-
Nghỉ ngơi một hồi, Mông Trần tiếp tục dọn chỗ đằng sau, Quỳ Quỳ còn muốn về nhà làm việc, cho nên không bao lâu sau đã đi.
Trước khi đi, Sơ Tranh cầm mấy nhánh hoa tặng cho cô bé.
Mông Trần đứng trước một bụi nguyệt quý, nhìn Sơ Tranh tặng hoa, biểu hiện của cô còn tùy tiện lạnh như băng, nhưng có đôi khi thật sự rất cẩn thận cùng dịu dàng.
Sơ Tranh vừa quay người đã đối đầu với ánh mắt Mông Trần.
Người còn yêu kiều hơn hoa.
Sơ Tranh đi qua, "Không còn ai."
"Hử?" Mông Trần hơi ngẩn ra.
Trong tầm mắt mê man của Mông Trần, hắn bị người á.
Nhánh hoa chập chờn, thiếu niên nắm lấy quần áo Sơ Tranh, từ căng thẳng lại dần buông lỏng, vây quanh cô.
Hương hoa phe phẩy bên chóp mũi, tràn đầy mùi hương ngọt ngào.
-
Lúc Mông Trần trở về, trong tay cũng nhiều thêm một bó Nguyệt Quý quấn cực kỳ xinh đẹp.
Hoàn toàn không giống mấy bông tùy tiện ngắt cho Quỳ Quỳ.
Sơ Tranh cho hắn, là màu hồng phấn.
Nguyệt quý trong cánh đồng hoa không chỉ có một chủng loại, có đến mấy màu sắc, màu nở ra cũng không chỉ có màu này.
Thế nhưng Sơ Tranh hết lần này tới lần khác chỉ chọn hoa màu này tặng hắn.
Mông Trần chuyển bó hoa trong tay, nhìn bóng người phía trước.
Hắn đi nhanh hơn mấy bước, nắm chặt bàn tay đặt xuôi bên người của Sơ Tranh.
Sơ Tranh nghiêng đầu nhìn hắn, Mông Trần lại cấp tốc dời ánh mắt, nhìn đồng ruộng nơi xa.