Chương 2645: Tiên Vốn Vô Lương (3)
Edit: Sa Nhi
================
"Sao ngươi muốn hại sư muội của ngươi?" Trưởng lão kia có vẻ vẫn bình tĩnh, nhưng đáy mắt đã có lửa giận đè nén.
"Không phải ta, ta không có, đừng có nói lung tung." Sơ Tranh phủ nhận ba lần.
"Thu Ỷ sư muội của ngươi hiện tại còn đang nằm bên trong, ngươi còn dám nói mình không làm?"
"Nàng ta nằm ở bên trong là do nàng học nghệ không tinh, có quan hệ gì với ta?" Sơ Tranh vẫn thản nhiên lạnh nhạt.
"Nếu không phải ngươi đẩy sư muội ra làm khiên..."
Sơ Tranh đánh gãy hắn: "Trưởng lão, cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói lung tung, ngươi có chứng cứ không?"
"..."
Trưởng lão nhìn ra đệ tử phía sau.
Đám đệ tử này lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Bọn họ không có chứng cứ...
"Sư muội đã tỉnh."
Trong điện có người hô lên.
Một đám người lập tức khẩn trương vào phòng.
Sơ Tranh cũng bị gọi vào, muốn cô phải đối chất luôn với Thu Ỷ.
Thu Ỷ nhìn thì có vẻ bị tổn thương rất nặng, sắc mặt trắng bệch, ngồi cũng cần người phải đỡ.
Ánh mắt nàng ta long lanh nhìn về phía Minh Thương, yếu đuối đến làm lòng người sinh thương tiếc: "Sư phụ..."
Minh Thương ra hiệu nàng ta không cần cử động: "Ngươi không còn gì đáng ngại, tĩnh dưỡng cho khỏe là được."
Thu Ỷ đúng là rất xinh đẹp.
Quả thật thân thể này của nguyên chủ cũng rất giống nhau.
Nhưng chẳng qua cũng chỉ giống 3-4 phần, nguyên chủ so với Thu Ỷ còn đẹp hơn một chút.
"Đa tạ sư phụ." Thu Ỷ yếu ớt thở một hơi, lại quan tâm hỏi: "Sư tỷ... Sư tỷ không sao chứ?"
"Nàng thì có thể có chuyện gì, sư muội, ngươi cũng đừng quan tâm nàng nữa, nếu không phải tại nàng, ngươi sao đã bị thế này." Có đệ tử trực tiếp lên tiếng.
"Mọi người đừng trách sư tỷ mà, là tại muội không cẩn thận..."
"Ngươi xem, nàng ta đều đã nói là do tự mình không cẩn thận." Sơ Tranh lập tức chen vào nói, còn rất cường điệu mấy chữ đằng sau, "Liên quan gì đến ta?"
Trước mặt Thu Ỷ vây rất nhiều người, nàng ta căn bản không nhìn thấy Sơ Tranh ở phía sau.
Lúc này Sơ Tranh vừa nói chuyện, nàng ta mới chú ý tới.
"Sư muội, muội đừng nói giúp nàng nữa, lúc ấy có phải là nàng đẩy muội không?"
"Sư muội, muội cứ nói, chúng ta làm chủ cho muội."
"Sư muội..."
Thu Ỷ cúi đầu xuống, giống như đã bị hù dọa: "Là... là... Chính muội không cẩn thận, không liên quan đến sư tỷ."
"Sư muội ngươi đừng sợ, chúng ta có nhiều người như vậy, nàng không dám làm gì với muội hết, cứ yên tâm mà nói, Tiên tôn cùng các trưởng lão sẽ làm chủ cho muội."
Minh Thương cũng lên tiếng, "Ngươi cứ nói thật là được."
Thu Ỷ lắc đầu, "Thật sự do muội không cẩn thận."
Trước đó Sơ Tranh đã chen vào nói quá nhanh, đoạn sau nàng ta còn chưa kịp nói xong.
Hiện tại nàng ta cũng không thể lâm thời đổi giọng...
Sơ Tranh khoanh tay, lạnh như băng mở miệng: "Người ta đều đã nói là do không cẩn thận, các ngươi còn cứ khăng khăng phải chuốc cho ta tội danh? Các ngươi không thể chịu được việc ta yên ổn sao?"
Đám người: "..."
Bọn họ không phải...
Sơ Tranh lười nhác nói nhảm với bọn họ: "Không có chuyện gì của ta nữa, ta đi trước."
Sơ Tranh cũng không chờ bọn họ lên tiếng đã trực tiếp ra cửa điện.
Có thể là bọn họ chưa từng thấy một loạt thao tác này của cô, trong lúc nhất thời cũng không có ai cản lại.
-
Sơ Tranh rời khỏi Thanh Vân phong, quay đầu đi nhận nhiệm vụ ở Phong Vân đường.
"Sơ Tranh sư muội..." Các đệ tử trong Phong Vân đường thấy cô tiến vào, vẻ mặt hoặc nhiều hoặc ít đều có chút cổ quái.
"Nghe nói nàng còn làm hại Thu Ỷ sư muội bị thương."
"Ta nghe nói là do nàng cố ý..."
"Ai... Không thể nào."
Chuyện này trong khoảng thời gian ngắn đến cả đệ tử Phong Vân đường cũng đã biết.
Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua mấy đệ tử đang nhỏ giọng buôn chuyện, cô cũng không nói chuyện, chỉ chiếu ánh mắt lạnh như băng vào họ.
Mấy đệ tử kia vừa đối đầu với ánh mắt của Sơ Tranh đã không khỏi cảm thấy ớn lạnh, có loại cảm giác như bị chôn vùi trong Băng Thiên Tuyết Địa, cũng lập tức không còn dám nói chuyện.
"Sơ Tranh sư muội, ngươi đến để...?"
"Giao nhiệm vụ."
"Ai cơ?"
Đệ tử phụ trách ghi chép hơi ngẩn ra.
Nhiệm vụ kia sao...
Không phải Thu Ỷ sư muội đều đã bị thương à, khẳng định ;à bọn họ không hoàn thành mới đúng.
Vậy nàng đến giao nhiệm vụ gì?
Sơ Tranh lui lại mấy bước, trong tầm mắt không hiểu nổi của mọi người, một con yêu khổng lồ chợt xuất hiện ở giữa bãi đất trống.
"!!!"
Không phải nói con yêu kia không như tình báo lúc trước họ đạt được, thực lực cao hơn rất nhiều sao?
Làm sao Sơ Tranh sư muội còn bắt sống được nó rồi?
Sơ Tranh: "Đây là một mình ta bắt, hẳn là cũng nên ban thưởng một mình ta chứ?"
"A... Đúng... Đúng." Đệ tử lắp bắp trả lời.
Sơ Tranh nhận ban thưởng, rời khỏi Phong Vân đường.
Nàng vừa đi, đệ tử Phong Vân đường liền bùng nổ, vây quanh con yêu đã bị trói thành bánh chưng kia quan sát.
"Thật sự là do một mình nàng bắt?"
"Cái này còn có thể giả sao?"
"Không phải nói thực lực của Sơ Tranh sư muội rất bình thường sao?"
Nàng có thể lên núi, hoàn toàn chỉ bởi vì nàng rất giống với Thu Ỷ sư muội, cho nên mới có thể đặc biệt được Minh Thương thu làm đệ tử.
Bằng không thì nàng làm gì có tư cách kia...
"Ta cảm thấy hình như Sơ Tranh sư muội..."
"Hình như cái gì?"
"Có chút không giống với trước kia."
"Các ngươi nói xem, Thu Ỷ sư muội bị thương, thật có quan hệ với nàng sao?"
"..."
Vốn đã chỉ nghe phong thanh, giờ bọn họ cũng không chắc chắn lắm.
-
Sơ Tranh bắt được yêu trở về, người trong tông môn đều rất kinh ngạc.
Đến ngay cả Minh Thương cũng cố ý tới hỏi cô làm sao bắt được.
"Cứ thế bắt thôi."
Cũng không phải do cô bắt, làm sao biết bắt được thế nào.
Con rồng kia cũng không biết đã té đi nơi nào...
Không hỏi được Sơ Tranh bên này cái gì, Minh Thương không còn biện pháp nào, dù sao cũng là đệ tử của mình, làm sao có thể thật sự trách móc nặng nề.
Đệ tử trong tông môn rất nhanh đã bịa cho cô một phiên bản.
Khẳng định là do con yêu kia trước đó đã đánh nhau bị thương với đám Thu Ỷ, xong đến lượt Sơ Tranh nhặt được tiện nghi.
Nói còn rất hợp lý, thế là một đám đệ thử không rõ chân tướng trong tông môn nghe xong liền tin sái cổ.
-
Trong thời gian Thu Ỷ dưỡng thương, trên Thanh Vân phong người đến người đi, gian phòng của Thu Ỷ chả khác gì chợ bán thức ăn cả.
Sơ Tranh bên kia lại là lạnh lùng yên tĩnh, đến cả con chim tước trước cửa cũng không có... Chỉ có một... con rồng to tướng.
Cự Long màu xanh đen giao nhau không biết chui ra từ chỗ nào, trực tiếp bò lên cái bàn bên cạnh Sơ Tranh, "Sao thanh danh ngươi xấu thế?"
Sơ Tranh liếc nó một cái.
Cự Long vội vẫy vẫy đuôi, "Cái này là do toàn trên dưới tông môn đều nói do ngươi hại ả kia thành ra thế, không có một người nói chuyện giúp cô, chậc chậc chậc..."
Cự Long: "Thật sự do ngươi hại sao?"
Sơ Tranh: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Cự Long: "Nói không chừng..."
Nữ tử này hung ác như thế, cũng không phải không làm được loại chuyện nưh giết hại đồng môn.
Sơ Tranh ấn lấy đuôi Cự Long, Cự Long cả kinh, vảy giáp toàn thân đều dựng thẳng lên, "Nói không chừng là do những người kia nói hươu nói vượn!! Ngài tâm địa thiện lương như Thiên Tiên, làm sao có thể làm ra những việc thất đức thế!! mà đám người bên ngoài cũng quá xấu, đều là đồng môn, sao có thể nói như vậy về ngài!!"
Sơ Tranh: "Lập trường của mi cũng tùy ý thế à?" Tưởng cô ngốc chắc? Vừa rồi nó mà muốn nói câu này chắc?
Cự Long nghiêm trang nói: "Lập trường của ta chính là ngài!!"
Sơ Tranh: "..."
"Sư tỷ, sư tỷ, tỷ có ở đây không?"
Giọng của Thu Ỷ từ bên ngoài viện truyền vào, Sơ Tranh nhìn ra.
Thu Ỷ áo trắng như tuyết, lượn lờ phiêu phiêu đứng bên ngoài, khuôn mặt nhỏ vẫn còn chút tái nhợt, đang ngó vào trong viện.
Sơ Tranh vứt Cự Long xuống dưới mặt bàn, vung tay áo một cái, cửa sân tự động đóng sầm lại.
Giờ mà đến tìm cô thì có thể có chuyện tốt chắc.
Khẳng định là con hàng này muốn giở trò xấu.
Không biết chọn thời điểm?
Ban đêm tốt bao nhiêu!
Ban ngày nhiều người như vậy, ta ngu mới chơi với ngươi!