Chương 2646: Tiên Vốn Vô Lương (4)
Edit: Assy
Beta: Sa Nhi
===============
Thu Ỷ: "..."
Thu Ỷ đứng ngay gần cửa, cửa sập lại ập gió vào mặt nàng ta.
"Sư muội..." Cửa sân đóng cũng không ngăn được tiếng Thu Ỷ xuyên vào, "Ta chỉ mang ít đồ ăn tới cho muội, muội đừng hiểu lầm."
"Không cần." Tiếng Sơ Tranh lạnh lùng truyền ra từ bên trong, "Ngươi mau đi đi."
Bằng không thì ngươi có thể không toàn vẹn trở về nữa đâu.
Sơ Tranh chờ giây lát, bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa.
Cô để Cự Long đi xem thử, Cự Long trườn tới cửa nhìn thử, "Nàng ta bỏ đồ lại bên ngoài."
Sơ Tranh: "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!"
Cự Long 'Ừ ừ' gật gù, cảm thấy cô nói vô cùng có lý.
Sơ Tranh không nghĩ tới, sau đó mỗi ngày Thu Ỷ đều tới.
Dần dần có tin đồn, nói tiểu sư muội bạch nguyệt quang của bọn họ không màng vết thương trên người cũng phải tặng đồ cho Sơ Tranh, Sơ Tranh còn không cảm kích, uổng công tiểu sư muội bạch nguyệt quang của họ đối xử tốt với nàng như vậy.
Giống như nàng không gặp Thu Ỷ đã chính là tội ác tày trời vậy.
Sơ Tranh không hiểu.
Thu Ỷ tự chạy tới thì cô nhất định phải gặp sao?
Cứ cho nàng ta là bạch nguyệt quang của tông môn, thì cũng không phải của cô nhá?
Dựa vào cái gì mà cô phải gặp?
Không gặp thì là tội ác tày trời?
Nếu cô trùm bao tải đánh người, thế còn không phải sẽ rơi xuống một trăm linh tám tầng địa ngục à?
Ban đầu Sơ Tranh nghe thấy cũng coi như xong.
Đại lão thường không so đo đám lâu nhâu, sẽ làm mất giá trị bản thân.
Nhưng nghe nhiều lần, Sơ Tranh cũng có chút nóng nảy.
Về sau gặp mấy kẻ ăn nói lung tung, cô liền đơn độc PK cùng bọn họ, lập tức lời ra tiếng vào bớt hẳn một nửa.
Lời đồn đại biến thành ——
"Sư muội Sơ Tranh hình như lợi hại hơn trước rồi?"
"Ngày đó ta đã thấy, nàng xuất thủ rất nhanh, mấy sư huynh cũng không phải đối thủ của nàng."
"Tôi luôn cảm thấy dường như nàng đã thay đổi."
"Lạnh như băng, bất cận nhân tình, càng lúc càng giống với Thương Minh tiên tôn."
"Dù sao tôi cảm thấy trên người nàng còn có một loại khí chất rất khó lại gần..."
"Còn có con yêu lần trước là một mình nàng bắt lại đấy."
Thu Ỷ đứng ở một nơi bí mật gần đó nghe đồng môn bên ngoài thảo luận, sắc mặt đổi tới đổi lui, cuối cùng dần trở nên dữ tợn.
Những ngày này mỗi ngày nàng ta đều đi, nhưng Sơ Tranh đều không đi ra đến một lần, triệt để làm lơ nàng ta.
Giống như trong mắt cô không có nàng ta vậy.
Thu Ỷ cảm thấy sự tình không nên như thế này...
Phát triển như bây giờ khiến cho nàng ta có cảm giác mọi việc đang dần thoát khỏi tầm khống chế.
-
Cốc cốc.
Cửa viện Sơ Tranh bị gõ nhẹ mấy cái, có người tới thông báo cho cô.
"Sư muội Sơ Tranh, nửa tháng sau chúng ta sẽ xuất phát đi Vô Lượng tông, tham gia thi đấu giữa Tam đại tông, muội chuẩn bị sẵn sàng đi."
"Ta cũng phải đi?"
"Đúng vậy."
Dựa theo thời gian nguyên chủ ở tông môn, chuyện này hẳn là không tới phiên cô chứ?
Tỷ Thí Tam Tông là quy củ vẫn luôn được lưu truyền.
Tỷ thí như vậy là để ganh đua, cũng để đệ tử nội môn có thêm kiến thức.
Ngoài cái này, cuộc so tài này còn thêm một nguyên nhân tương đối quan trọng.
Phe thắng sẽ tiếp quản một bí cảnh, tài nguyên trong đó phong phú, Tam đại tông môn cứ ba năm một lần sẽ dựa vào kết quả so tài để lấy được quyền quản lý bí cảnh.
Nhưng đó là quyền quản lý chứ không phải quyền độc chiếm.
Hai tông phái lớn còn lại vẫn có thể đi vào.
Chỉ là khi đi vào sẽ phải chịu hạn chế của tông môn quản lý, mà quản lý một phương này, tất nhiên cũng sẽ được lợi rất nhiều.
Vạn Cực tông đã 6 năm không lấy được quyền quản lý.
Những năm này Vạn Cực tông vẫn luôn xuống dốc.
Nếu như không phải có một cái tên Thương Minh mà bách tính bình thường nghe nhiều, thì có lẽ Vạn Cực tông sẽ càng khó coi hơn.
Nếu lần thi đấu này lại thua, vậy là đã đủ 3 lượt.
Tục ngữ nói, chuyện tốt không quá ba lần.
Lúc trước tông môn chọn đệ tử tham gia cũng không tới lượt cô, lúc này lại đột nhiên đến thông báo cho cô...
Sơ Tranh không biết ai đã sắp xếp cô vào nữa.
"Có thể bọn họ phát hiện ra ngươi rất biết đánh nhau?" Cự Long ở bên cạnh suy đoán.
"Có khả năng." Sơ Tranh nghiêm trang gật đầu.
Cự Long hiếu kì: "Vậy ngươi đi không?"
"Đi, sao lại không đi chứ." Sơ Tranh không quan trọng, dù sao ở đâu cũng như thế, kiểu gì chả đánh nhau.
Sơ Tranh từ miệng đệ tử khác biết được Thu Ỷ cũng đi.
Cho nên nửa tháng này, Thu Ỷ không đến tìm cô liên lạc tình cảm, mà là đi tu luyện.
Sơ Tranh mỗi ngày đều nằm phơi nắng, ra ngoài lượn lờ, rất đúng dáng vẻ của một người già dưỡng sinh.
-
Nửa tháng sau.
Sơ Tranh đến quảng trường trên Chủ phong tập hợp.
Cô tới không sớm, phần lớn đệ tử đã có mặt.
"Sao nàng cũng đi?"
Sơ Tranh đi vào, lập tức đã gây nên ồn ào không nhỏ.
"Không phải chứ..."
"Sư muội Sơ Tranh thật ra rất lợi hại."
"Nàng ta?" Có đệ tử khinh thường, "Lần trước nàng ta ngự kiếm học cũng qua loa, suýt chút nữa còn rơi xuống, nàng ta lợi hại cái gì chứ?"
Thiên phú lẫn tốc độ tu luyện của nguyên chủ đều không thể so được với những đệ tử ngàn chọn vạn tuyển kia.
Cho nên nguyên chủ được Thương Minh thu làm đệ tử, chắc chắn đã làm cho người khác bất mãn.
"Nàng sẽ làm chúng ta mất mặt."
"Không thể nói thế được, lần trước nàng tự mình bắt được con yêu kia đấy."
"Con yêu đó không phải đã bị thương trước à, nàng chỉ là nhặt được tiện nghi mà thôi, các ngươi còn thật sự cho rằng nàng ta bắt à."
"Đúng đấy, dựa vào cái gì nàng ta cũng đi, còn chúng ta so tài vất vả mới được vào danh sách...."
Đệ tử đang nói bỗng nhiên dừng lại.
Sơ Tranh đứng cách hắn nửa mét, mặt mày lãnh đạm nhìn bọn họ.
Nói xấu sau lưng người khác bị bắt tại trận, là người thì đều thấy xấu hổ.
"Sao không nói nữa? Tiếp tục đi."
"..."
"Muốn nói gì thì nói ngay trước mặt ta này." Quang quác sau lưng tính là gì!!
Mấy đệ tử nào còn dám nói nữa, vội vàng tản đi.
Đúng lúc Thương Minh và Tông chủ cùng nhau hạ xuống từ trên trời.
Đi cùng Thương Minh còn có Thu Ỷ, nàng ta được Thương Minh mang theo, dừng trên đài cao.
Thu Ỷ giống Thương Minh, cũng mặc áo trắng.
Áo trắng không phải y phục của đệ tử Vạn Cực tông, cũng không phải y phục của đệ tử thân truyền.
Nhưng nàng ta mặc như vậy mà không ai nói gì, mọi người đều tán đồng nàng ta có thể mặc nó.
Thu Ỷ nhìn xuống dưới, chuẩn xác tìm được vị trí của Sơ Tranh, Sơ Tranh đang nghiêng đầu nhìn bên cạnh, bên kia cũng không có gì, không biết cô đang xem gì nữa.
Thu Ỷ vốn muốn để Sơ Tranh phải nhìn, khi nàng ta đã trở về, người đứng bên cạnh sư phụ sẽ chỉ là nàng.
Thế nhưng Sơ Tranh từ đầu đến cuối chưa từng liếc lên đài, Thu Ỷ không khỏi tỏ vẻ cô quạnh.
"Tất cả đã đến đủ chưa?" Tông chủ cất giọng hỏi.
"Tông chủ, đều đến đủ."
Tông chủ lúc này mới bắt đầu nói chuyện, "Lần này đến Vô Lượng tông, mọi người không cần phải áp lực quá lớn, cố hết sức là được."
Có thể là do đã 6 năm thua liền hai vòng, Tông chủ đã từ bỏ cố gắng.
Hữu nghị là số một, tranh tài là số hai.
Coi như là đi tăng thêm kiến thức vậy.
Lúc trước tổng động viên, Tông chủ nói xong còn cả các trưởng lão, vài phút cũng có thể kéo thành một canh giờ.
Đợi mọi người nói xong hết, Thương Minh liền bày tỏ đơn giản hai ba câu là xong, trực tiếp xuất phát.
Tông môn chuẩn bị một chiếc phi thuyền, các đệ tử đều lần lượt lên thuyền.
"Sư muội Sơ Tranh, đi cùng chúng ta đi." Thu Ỷ tìm được cơ hội bèn gọi Sơ Tranh lại.
Sơ Tranh cự tuyệt dứt khoát, "Không cần." Nửa đường ta không nhịn được đạp ngươi xuống, không phải sẽ gặp phiền toái sao?
Thu Ỷ: "..."
* . Đam Mỹ Hay
Phía trước có một bug, Thu Ỷ phải gọi Sơ Tranh là sư muội, vì Sơ Tranh nhập môn muộn hơn nàng, đã sửa đổi...