Đệ Nhất Danh Sách Chương 1185 : Hồi Mã Thương



Chương 1185 : Hồi Mã Thương


Chương 1185: Hồi Mã Thương

"Người hầu cận của Mai Qua?"

Gia chủ Berkeley nhíu mày.

"Đúng vậy gia chủ… "

Kỵ Sĩ Thánh điện đáp:

"Bất quá sáng nay sau khi nghi thức tế điện kết thúc bọn họ đã rời khỏi thành. Là ngài phân phó, để bọn họ đi tới gia tộc Normand ở phương bắc."

"Đã thả hắn đi… "

Sắc mặt gia chủ Berkeley âm trầm, lúc này trời đã sắp tối, muốn đuổi theo sợ đã không còn kịp nữa.

Gia chủ Berkeley biết Mai Qua mới thu một thiếu niên hầu cận chừng mười tám, chín tuổi tuổi.

Lúc trước hắn không quá để ý tới người này.

Vương Văn Yến nghe vậy Nhâm Tiểu Túc mới thảo phào nhẹ nhõm:

"Đi thì tốt rồi, để hắn tới gây rối cho gia tộc Normand đi.”

Nếu Nhâm Tiểu Túc vẫn ở đây, Vương Văn Yến thật sự không dám tiến vào...

"Ngươi vừa mới nói, tốt nhất cứ để Normand và Tudor truy nã hắn là sao?”

Gia chủ Berkeley nói:

"Berkeley ta muốn báo thù không cần mượn tay người khác, hắn bất quá chỉ là một thiếu niên mà thôi."

"Michelle các hạ… "

Vương Văn Yến cười nói:

"Chỉ cần ngươi có thể khiến Normand cùng Tudor truy nã hắn, có lẽ hắn sẽ giúp ngươi giải quyết hơn phân nửa vấn đề. Nói không chừng ngươi còn chưa thấy Kỵ Sĩ Đoàn của hai nhà kia thì Vu Sư của họ đã chết một mớ lớn…”

Theo Vương Văn Yến được biết, những thế lực từng truy nã Nhâm Tiểu Túc, chưa có thế lực nào có kết cục tốt đẹp cả.

Lúc trước từng có người đề nghị với Vương Thánh Tri, vây giết Nhâm Tiểu Túc, vì tất cả mọi người đều cảm thấy thiếu niên này nhất định là tai họa ngầm trong tương lai.

Nhưng lúc ấy Vương Thánh Tri không đồng ý, một mặt hai bên có giao tình, không cần trực tiếp biến bạn thành thù. Mặc khác, Vương Thánh Tri từng hỏi Linh, biện pháp tốt nhất giết Nhâm Tiểu Túc là gì, kết quả Linh đích trả lời không có.

Ngay cả Linh có khả năng tính toán như thần còn trả lời vậy, mọi người cũng gác lại phần tâm tư này.

Rất nhiều người, rất nhiều thế lực đều nghiên cứu Nhâm Tiểu Túc. Mà Vương Văn Yến, với tư cách là nhân viên công tác bên ngoài của Vương thị xem như là người hiểu rõ Nhâm Tiểu Túc nhất.

Đại khái từ khi Nhâm Tiểu Túc gia nhập Tiêm Đao Liên, tiêu diệt Tông thị, Vương thị đã bắt đầu chú ý tới hắn. Nói thật, khi đó Vương Thánh Tri cũng không ngờ người mình từng cứu, trong tương lai lại trở thành nhân vật hết sức quan trọng trong tất cả liên minh hàng rào.

Lúc ấy Vương Văn Yến cũng ở đó, nếu hắn biết về sau Nhâm Tiểu Túc khó giải quyết như thế, khi đó hắn nhất định sẽ ném Nhâm Tiểu Túc vào lại sông…

Sự thật chứng minh, từ chuyện cưỡng ép chiếm vệ tinh ở Lạc thành cho tới kế hoạch tiêu diệt siêu phàm giả ở Hỏa Chủng, tất cả đều bị Nhâm Tiểu Túc quấy nhiễu, may mà kế hoạch ở Lạc thành cuối cùng cũng thành công, bằng không hiện giờ Vương thị cũng không thuận buồm xuôi gió như vậy.

Gia chủ Berkeley không hiểu vì sao Vương Văn Yến lại kiêng kỵ Nhâm Tiểu Túc quá mức. Trong quốc gia Vu Sư, dù là gia chủ Tudor, gia chủ Normand, loại nhân vật như vậy cũng chưa chắc có thể khiến tất cả mọi người kiêng kị a.

Cho nên, gia chủ Berkeley theo bản năng cho rằng, Vương Văn Yến có thể chưa từng gặp qua các lực lượng phi thường nên mới đánh giá cao một thiếu niên như thế.

Chung quy vương quốc Vu Sư vẫn chưa hiểu rõ về giới siêu phàm giả ở Trung Thổ.

Gia chủ Berkeley được công nhận thiên tài Vu Sư, năm ba tuổi hắn đã bắt đầu tu tập Vu Thuật, mười bảy tuổi trở thành nổi danh Đại Vu Sư, nắm giữ Hỏa Diễm Chi Ca, Vu Thuật truyền thừa của gia tộc.

Hiện tại dù đối mặt với gia chủ Tudor hay Normand hắn cũng chưa chắc sợ.

Một người tự phụ như vậy không cho rằng Thiếu soái cứ điểm 178 có thể mạnh hơn mình. Gia chủ Berkeley cảm thấy, đối phương còn trẻ, dù nắm giữ sức mạnh vượt qua phàm tục thì luyện tập cũng chỉ mới vào năm thôi.

Thế nhưng hắn không biết, Nhâm Tiểu Túc căn bản không cần tu hành, siêu phàm giả Trung Thổ khác hoàn toàn so với Vu Sư.

Bất quá tuy gia chủ Berkeley tự phụ nhưng không phải mãng phu, mãng phu làm sao có năng lực lên kế hoạch chu đáo để bắc phạt. Vì thế hắn nghĩ nghĩ rồi nói:

"Ta sẽ tìm cách khiến hắn kết thù với Normand và Tudor. Nếu Vương tiên sinh đã nói hắn sẽ giúp ta nhiều chuyện, ta đây mỏi mắt mong chờ."

Vương Văn Yến cười:

"Gia chủ có thể nghĩ vậy thì không còn gì tốt hơn. Hiện giờ hắn đã đi đến phương bắc, người nên đau đầu là Normand cùng Tudor, chúng ta có thể ăn mừng rồi."

"Ha ha… "

Gia chủ Berkeley kéo tay Vương Văn Yến, đi vào trong thành:

"Đêm nay ta và bằng hữu tới từ phương xa không say không về!”

...

Lúc này, Nhâm Tiểu Túc cưỡi ngựa dẫn đầu đội ngũ. Tiểu Mai và Tiểu Tiền như hộ pháp đi theo hai bên trái phải của hắn.

Phía sau còn có đám người Trần Tĩnh Xu, An An, Trần Trình, thậm chí còn có hai Miên Dương Nhân.

Sau khi Tiễn Vệ Ninh nói chuyện rõ với người dưới trướng: Gia tộc Berkeley muốn mọi người đi chịu chết, nhưng ta đã dẫn đầu thuần phục vị chủ nhân mới Nhâm Tiểu Túc này. Hắn là người của gia tộc Normand, chúng ta đi theo hắn cùng tìm một con đường sống. Nếu huynh đệ nào không muốn đi cùng thì sau một hôm có thể tự rời khỏi đây. Mọi người đều là huynh đệ, hy vọng sẽ không có ai đi mật báo.

Điều khiến Tiễn Vệ Ninh cảm thấy vui mừng là 191 huynh đệ này đều nguyện ý theo hắn tới Normand.

Lúc này, Tiễn Vệ Ninh vẫn luôn tâm niệm, cho rằng Nhâm Tiểu Túc là do gia tộc Normand phái tới.

Ngược lại hai Miên Dương Nhân có phần ngơ ngác. Đây không phải con hàng Mai Qua đại nhân đào về từ Trung Thổ à. Sao bây giờ lại thành người của Normand rồi.

Nhâm Tiểu Túc ngồi trên lưng ngựa thuận miệng hỏi:

"Nếu ngươi đã có địa vị trong Hỏa Diễm Kỵ Sĩ Đoàn thì chắc cũng biết rất nhiều chuyện a?"

Tiễn Vệ Ninh cung kính:

"Đại nhân muốn biết gì cứ hỏi ta, ta biết gì nói nấy."

"Ta rất muốn biết, đến cùng vì sao gia tộc Berkeley muốn tuyên chiến với hai gia tộc đỉnh cấp là Normand cùng Tudor, rốt cục hắn dựa vào gì…. "

Nhâm Tiểu Túc nói:

"Dù hắn có thể khiến Normand báo thù nhưng ta đoán Normand cũng sẽ không hoàn toàn theo ý hắn. Nếu ta là gia chủ Normand, ta sẽ liên thủ với Tudor diệt Berkeley trước rồi bắt đầu ra tay với Tudor."

Tiễn Vệ Ninh nghĩ nghĩ rồi nói:

"Kỳ thật kế hoạch của gia tộc Berkeley đã được trù tính 10 năm. Vì các gia tộc phía bắc Căn Đặc thành còn do dự bất định nên gia chủ Berkeley không có quá nhiều phần lòng tin có thể đối kháng với Tudor, Normand. Theo lời hắn, nếu hắn động thủ cùng một trong hai người đó, khả năng thắng chỉ có 6 phần thôi.”

Nhâm Tiểu Túc có chút kinh ngạc, sáu thành phần thắng đã là không thấp rồi.

Tiễn Vệ Ninh nói tiếp:

"Nhưng một năm trước có một vị khách Trung Thổ tới bái phỏng Berkeley, hứa hẹn sẽ mang tới cho họ vũ khí mà cứ điểm 178 đã dùng vào cuộc chiến 17 năm trước. Từ đó gia chủ Berkeley mới tạm thời cải biến kế hoạch."

"Khách nhân đến từ Trung Thổ?”

Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt, sao ngày càng nhiều người Trung Thổ chạy tới đây nhỉ. Khách nhân kia không cần đoán hắn cũng biết nhất định là người Vương thị. Bằng không ai sẽ rảnh tới mức nhúng tay vào chuyện của vương quốc Vu Sư.

Nhâm Tiểu Túc hỏi:

"Cho nên kế hoạch được thúc đẩy sớm hơn? Sao ta cảm thấy Berkeley có chút vội vàng nhỉ."

"Xác thực rất vội… "

Tiễn Vệ Ninh giải thích:

"Kỳ thật còn cách thời gian đã định vài tháng. Cơ mà vị Đại Vu Sư Kael bỗng tập kích Winston. Mâu thuẩn hai bên được đẩy lên cao trào, kế hoạch cũng được triển khai sớm hơn… "

Tuy Tiễn Vệ Ninh đã quy hàng nhưng Nhâm Tiểu Túc cũng không cần nói hết mọi chuyện cho con hàng này.

Tiễn Vệ Ninh nương nhờ Nhâm Tiểu Túc là vì bối cảnh gia tộc Normand của hắn chứ không biết bản thân Nhâm Tiểu Túc lợi hại cỡ nào.

Hiện giờ người biết được thực lực của Nhâm Tiểu Túc chỉ có bốn người Tiểu Mai, Trần Tĩnh Xu, Trần Trình, An An mà thôi.

Nhâm Tiểu Túc vui tươi hớn hở cười nói:

"Không sao, vừa vặn đúng lúc.”

Tiễn Vệ Ninh bỗng nghi ngờ nói:

"Đại nhân, chuyện tập kích tại nội thành Winston có liên quan gì tới ngài không?”

"Không có… "

Nhâm Tiểu Túc thề thốt phủ nhận:

"Sao có thể liên quan tới ta! Ngươi cảm thấy ta là người hung mãnh vậy à?”

Tiễn Vệ Ninh nhất thời yên lòng, không phải hắn xem thường Nhâm Tiểu Túc mà vì chuyện ở nội thành Winston quá kinh khủng, rất khó khiến người ta liên tới tới trên người một thiếu niên.

Vừa rồi hắn hỏi chỉ là cảm thấy trùng hợp với thời gian họ ở thành Winston thôi.

Lúc này, Mai Qua biết rõ chân tướng nhìn Tiễn Vệ Ninh, trong mắt tràn ngập đồng tình...

Dọc theo con đường này, mười câu Nhâm Tiểu Túc nói chỉ có hai câu là thực. Cho nên toàn bộ hành trình Mai Qua đều phải cố nhịn cười, sau đó nhìn Nhâm Tiểu Túc lừa gạt kẻ đần Tiễn Vệ Ninh.

Nhưng rất nhanh Tiểu Mai cũng nhận ra, lúc trước hắn cũng bị Nhâm Tiểu Túc lừa y chang vậy, vì thế chẳng cười nữa.

Có lúc, Tiểu Mai nhìn Tiễn Vệ Ninh thậm chí còn có cảm giác đồng bệnh tương liên, suy nghĩ kỹ một chút, hắn cũng đâu hơn gì con hàng Tiễn Vệ Ninh này.

Màn đêm dần buông xuống, Tiễn Vệ Ninh cho mọi người hạ trại.

Từ lúc Tiễn Vệ Ninh không còn đường về, hắn làm việc cũng tích cực hơn. Vì đường quay lại đã bị đoạn nên cố gắng ôm bắp đùi Nhâm Tiểu Túc.

Nhâm Tiểu Túc ngồi bên đống lửa, càng nghĩ càng thấy không đúng, hắn hỏi Tiễn Vệ Ninh:

"Ngươi có từng gặp người Trung Thổ chưa?"

Tính toán thời gian, lần đầu tiên người Trung Thổ tới vương quốc Vu Sư cũng bằng với lúc Vương Thánh Tri tới Tây Bắc. Cũng chính từ khi đó, Vương Thánh Tri đã bắt đầu tính kế Tây Bắc rồi.

Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc có chút lo lắng, Vương Thánh Tri cũng như Khánh Chẩn, dù là ai, một khi là đối thủ của hai người này đều phải chuẩn bị 100% tinh thần đối kháng.

Bằng không sẽ đi lại vết xe đổ của Hỏa Chủng, Khổng thị, Chu thị.

Tiễn Vệ Ninh đáp:

"Đại nhân, vị khách tới từ Trung Thổ kia vô cùng thần bí. Rất ít người từng gặp hắn, bất quá ta biết, trong hai ngày sắp tới hắn sẽ tới thành Winston."

"Sao ngươi biết… "

Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói.

"Bởi vì Hỏa Diễm Kỵ Sĩ đã đi gọn kho vũ khí, nói cấp trên ra lệnh trong vòng hai ngày họ phải thu thập nơi này thỏa đáng… "

Tiễn Vệ Ninh nói:

"Trước kia gia chủ Berkeley từng nói, người Trung Thổ sẽ đem theo lễ vật tới. Ta nghĩ dọn nhà kho là để chứa số lễ vật kia.”

Hai mắt Nhâm Tiểu Túc sáng lên:

"Tiểu tiền, lúc trước ta cảm thấy ngươi quá nhiều tâm nhãn nên không muốn chiêu dụ ngươi. Nhưng hiện tại xem ra sự nghiệp của chúng ta xác thực rất cần loại nhân tài có trí tuệ như ngươi!”

Mặt già của Tiễn Vệ Ninh đỏ lên:

"Đại nhân quá khen."

Tiểu Mai nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái, lúc đối địch tâm nhãn nhiều là khuyết điểm, thành người dưới trướng lại trở thành nhân tài có trí tuệ. Quá hai mặt nha!

Đương nhiên, lời này hắn không dám nói ra...

Nhâm Tiểu Túc nói:

"Trước tiên các ngươi có ở đây, ta muốn quay lại thành Winston một chuyến."

Tiểu Mai nhất thời kinh ngạc:

"Ngươi quay lại đó làm gì?”

"Ta muốn xem thử người Trung Thổ đó rốt cuộc là ai, mang đến vật gì… "

Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nói:

"Việc này rất quan trọng với kế hoạch sắp tới.”

Tiễn Vệ Ninh hỏi:

"Ngài lo Normand bị Berkeley ám hại à?”

Nhâm Tiểu Túc dừng một chút rồi nói:

"Ừ, ngươi đoán đúng rồi! Được rồi, các ngươi nghỉ ngơi cho tốt, trước hừng đông ta sẽ về."

Nói xong, Nhâm Tiểu Túc đứng dậy đi vào trong đêm tối.

Trong chớp nhoáng này, Vương Văn Yến đang chè chén cùng gia chủ Berkeley bỗng thấy lạnh sống lưng.

Vương Văn Yến vốn cẩn thận nên bắt đầu dò xét bốn phía nhưng không phát hiện bất kỳ dị thường gì. Bấy giờ, hắn thấy cửa sổ ở ngoài sảnh mở ra nên nghĩ chắc có gió thổi vào, không suy nghĩ tiếp.

...

Mặt trăng lưỡi liềm cong như móc câu sáng tỏ trên bầu trời. Vì không có sự ô nhiễm công nghiệp nên sao đầy trời, trông cực kỳ tráng lệ.

Bất quá, hết thảy những thứ này chẳng là gì với những người phải sống trên thời đại này. Vì từ lúc họ sinh ra, bầu trời vốn đã như thế.

Nhâm Tiểu Túc từng đọc được trong một quyền sách, nói trước tai biến, con người rất ít thấy sao trời. Có người vì được ngắm sao còn cố tình đi tới cao nguyên hoặc các vùng địa cực.

Người sống trên thời đại đất chết lại không thấy sao trời có gì quan trọng, vì đó là thứ họ thấy quá nhiều nên chẳng quý trọng nữa.

Dưới trời sao, một Hỏa Diễm Kỵ Sĩ phóng ngựa như điên chạy về hướng Căn Đặc thành ở phía bắc.

Kỵ Sĩ không mặc khôi giáp, chỉ mặc thường phục.

Hắn đeo một cái túi da trên lưng, trong túi da đựng tài liệu, thư tín… các kiểu. Túi da không thấm nước, dù trời mưa cũng có thể đảm bảo vật bên trong không ướt.

Đại Vu Sư Kael đã chết được một tuần, gia tộc Winston, Berkeley đã rút lực lượng quân sự từ phía bắc về phía nam.

Địa hình phương bắc bất lợi, nhiều thành trấn không có tường thành. Vì thế gia chủ Berkeley muốn dùng thành Winston như chiến trường đầu tiên, dựa vào trọng thành Vaduz sau lưng để phòng thủ.

Nhờ đó, đường tiếp tế của gia tộc Berkeley rút ngắn đi rất nhiều, mà Tudor và Normand thì phải lặn lội đường xa.

Gia chủ Berkeley muốn đợi kẻ địch mệt mỏi rồi tấn công, đó là một lựa chọn sáng suốt.

Khuôn mặt kiên nghị của Hỏa Diễm Kỵ Sĩ ẩn hiện dưới màn đêm, dựa vào ánh trăng, hắn thấy được dường như phía trước có thứ gì đó đang tiến tới.

Sau một khắc, Hỏa Diễm Kỵ Sĩ bỗng ghìm cương ngựa. Tiếp theo hắn đổi hướng chạy như điên về thành Winston thành.

Không tới năm sáu phút, bên cạnh Hỏa Diễm Kỵ Sĩ dần xuất hiện đoàn tàu hơi nước…

Nhâm Tiểu Túc dựa vào cửa sổ xe buồn bực nói:

"Ngươi thấy ta tự nhiên chạy là sao?"

Hỏa Diễm Kỵ Sĩ cạn lời, hắn thầm nhủ hắn không chạy là kẻ đần a!

Kỵ Sĩ không nói gì, hai chân dùng sức ép vào bụng ngựa, roi trong tay roi hung hăng quất xuống.

Nhưng dù chiến mã có tăng tốc cỡ nào cũng không thể thoát khỏi quái thú sắt thép bên cạnh.

Nhâm Tiểu Túc ngồi trong đầu xe kỳ quái nói:

"Sao ta cảm thấy hình như ngươi biết ta... Ngươi đeo gì trên lưng vậy?”

Hỏa Diễm Kỵ Sĩ vẫn không nói gì.

Nhâm Tiểu Túc thở dài:

"Vậy ta tự lấy xem.”

Nói xong đoàn tàu hơi nước biến mất, Nhâm Tiểu Túc xông về phía đối phương, đánh vào cổ khiến Kỵ hôn mê bất tỉnh.

Hắn trực tiếp tháo bao da trên lưng Kỵ Sĩ xuống. Vừa mở ra, Nhâm Tiểu Túc liền phát hiện trong đây là bức họa của mình!

Không phải Tiểu Mai, không phải Tiểu Tiền, không phải Trần Tĩnh Xu, không phải An An, chỉ có mỗi hắn.

Nhâm Tiểu Túc nhíu mày:

"Người tới từ Trung Thổ này chắc chắn là người quen cũ!”

Trước đó, tuy thành Winston xảy ra rất nhiều chuyện nhưng tất cả mọi người cùng lắm chỉ hoài nghi Tiểu Mai mà thôi, căn bản không nghĩ tới hắn.

Mà bây giờ, tuy hắn không biết Hỏa Diễm Kỵ Sĩ muốn chuyển bức họa tới đây. Thế nhưng chỉ có mỗi bức họa của hắn chứng tỏ có người đã đoán được những chuyện Nhâm Tiểu Túc làm tại vương quốc Vu Sư.

Ai có thể đoán được dựa vào các manh mối như đoàn tàu hơi nước, Ám Ảnh Chi Môn đây. Chắc chắn là vị khách tới từ Trung Thổ kia.

Vậy ai có thể dựa vào trí nhớ vẽ ra bức họa của hắn. Người này nhất định từng gặp hắn, hơn nữa không chỉ sơ giao.

Tuy Nhâm Tiểu Túc từng làm nhiều chuyện tại Trung Nguyên nhưng hình ảnh và tư liệu của hắn được lưu lại rất ít.

"Càng phải quay lại… "

Nhâm Tiểu Túc vui tươi hớn hở cười. Hắn rất muốn biết là ai có lá gan lớn như vậy, biết hắn ở vương quốc Vu Sư mà dám ở lại…

Hơn nữa còn dám cung cấp bức họa của hắn cho người của vương quốc Vu Su!

Bức họa này đang được chuyển đi đâu?

Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía bắc:

“Gia tộc Tudor? Giỏi lắm, muốn Tudor kiếm chuyện với ta, lợi dụng ta giải quyết Tudor?”

Nhâm Tiểu Túc không hiểu quá nhiều sách lược quân sự nhưng cân nhắc âm mưu quỷ kế của địch nhân thì cơ bản hắn không tệ.

Nhâm Tiểu Túc thu bức họa vào không gian:

"Bức họa vẽ không tệ. Có thời gian thì tặng cho Tiểu Cận, cũng không biết nàng có thích không."

...

Vũ hội vẫn đang diễn ra trong thành Winston. Đám Vu Sư của Berkeley và Winston tụ tập gia tộc ăn uống linh đình trong trang viên. Vì nghênh tiếp Vương Văn Yến, Berkeley thậm chí còn mời không ít danh viện trong nội thành danh viện, vũ hội không hề nhàm chán chút nào.

Gia chủ Berkeley giơ ly champagne lên, nói với Vương Văn Yến:

"Người đưa tin đã rời đi. Đến lúc đó ta sẽ lợi dụng gián điệp đã ẩn dấu nhiều năm truyền tin, khiến Tudor nhớ kỹ cái tên Nhâm Tiểu Túc này, còn có nhân dạng của hắn nữa."

Vương Văn Yến cười đáp:

"Gia chủ chuẩn bị cho trận chiến này còn tốt hơn ta nghĩ. Ta sẽ chờ hồi âm tốt, đợt vũ khí tiếp theo sẽ đến sau 10 ngày nữa. Gia chủ ngươi cũng biết, chúng ta vận chuyển vũ khí vô cùng vất vả, còn phải cẩn thận từng li từng tí tránh đội biên cảnh của cứ điểm 178."

"Vì tình hữu nghị… "

Gia chủ Berkeley mỉm cười hớp một ngụm champagne màu vàng, bọt khí liên tục hiện lên trong chén, nhìn lên cực kỳ mỹ lệ.

Vương Văn Yến một hơi uống cạn ly champagne, sau đó đột nhiên hỏi:

"Không biết gia chủ đối mặt với gia tộc Normand cùng Tudor nắm được mấy thành phần thắng?"

"Lúc trước chỉ có sáu thành, hiện giờ có bằng hữu mới, vậy có tới tám phần… "

Gia chủ Berkeley mặc một thân áo bành tô. Vì đến tuổi trên niên nên mặt xuất hiện một ít nếp nhăn, những nếp nhăn này lại giúp hắn có thê mấy phần mị lực của nam nhân thành thục.

Nhất là khi hắn cười tự tin như thế.

Vương Văn Yến hiếu kỳ nói:

"Michelle các hạ, Normand cùng Tudor có thể khó đối phó, nhưng theo ta được biết, hai vị gia chủ kia sở hữu Chân Thị Chi Nhãn màu đen, có uy lực lớn nhất trong giới Vu Sư."

Gia chủ Berkeley có vẻ không muốn thoải luận với Vương Văn Yến về đề tài này. Những thứ quyết định thắng lợi vẫn nên giấu kín.

Vũ khúc mới vang lên, hắn cười giới thiệu mấy vị danh viện trong thành:

"Để ta giới thiệu cho các vị một chút, thiếu niên trẻ tuổi này là bằng hữu mới của gia tộc Berkeley chúng ta. Chẳng lẽ các ngươi không tính mời hắn khiêu vũ? Không nên bỏ qua cơ hội tốt thế này.”

Nói xong, Gia chủ Berkeley cười nói với Vương Văn Yến:

"Đây đều là các cô nương xinh đẹp nhất thành Winston. Bằng hữu phương xa, ngươi hãy quý trọng thời gian tốt đẹp này."

Nhưng vừa dứt lời, gia chủ Berkeley chợt thấy biểu tình Vương Văn Yến cứng ngắc nhìn về phía sau lưng mình.

Trong chớp mắt, gia chủ Berkeley nhận ra có gì đó không đúng. Ý thức chiến đấu của hắn rất mạnh, cơ hồ không cần nghĩ ngợi gì đã lách mình né tránh, vươn tay cầm Chân Thị Chi Nhãn được vắt tại eo.

Có thể hiện tại làm gì cũng đã muộn.

"CMN!!"

Gia chủ Berkeley cảm thấy bên hông bị một lực đánh mạnh vào, một cú đá đá hắn văng xa ba mét.

Sau khi gia chủ đáp xuống mặt đá cẩm thạch bóng loáng, thân hình không hề dừng lại mà tiếp tục trượt về sau.

Trong chớp nhoáng này, cơ hội để lấy Chân Thị Chi Nhãn ra gia chủ Berkeley cũng không có.

Dù ngày bình thường hắn rèn luyện chăm chỉ cỡ nào thì khi đối mặt với lực lượng tuyệt đối cũng chẳng có năng lực chống cự.

Một Vu Sư một khi bị tiếp cận thì đáng buồn thế đấy. Dù là thiên tài trăm năm khó gặp như Russell cũng không thể chống đỡ nổi chứ nói gì chỉ là một gia chủ của gia tộc Berkeley.

Nói về thực lực, gia chủ Tudor, Normand, Berkeley kỳ thật vẫn thua xa Russell.

Sau khi dừng lại, gia chủ Berkeley thấy được một thiếu niên mặc âu phục đang vung đao về phía Vương Văn Yến!

Khí thế kia như thiên băng địa liệt. Gia chủ Berkeley thề, cả đời này hắn chưa từng thấy qua thanh thế nào khiến người ta sợ hãi như vậy.

Cũng không phải tốc độ nhanh và uy lực lớn, mà do Nhâm Tiểu Túc mặc âu phục được Dương Tiểu Cận may cho chạy tới đánh nhau, lúc chiến đấu do tác động quá lớn khiến âu phục bị rách toe toét…

Hình ảnh này tác động rất lớn với thị giác a!

Chỉ đáng tiếc ở chỗ, Vương Văn Yến so với gia chủ Berkeley thì nhạy bén hơn nhiều. Lưỡi đao còn chưa chạm tới hắn, hắn đã hóa thành khói đen hướng về nơi xa cách chỗ cũ hơn 10 thước.

Tiếng thét của đám danh viện vang vọng khắp yến hội. Có người chạy tới đỡ gia chủ cũng có người lấy Chân Thị Chi Nhãn ra chuẩn công kích Nhâm Tiểu Túc.

Rất ít Vu Sư mang theo Chân Thị Chi Nhãn khi tham dự tiệc tối, dù sao lễ phục may vừa người, không có chỗ để Chân Thị Chi Nhãn. Chân Thị Chi Nhãn sẽ do người hầu đợi bên ngoài giữ, họ cũng không lo người hầu có sẽ trộm đá.

Nhưng gia tộc Berkeley thì khác, họ tôn trọng võ phong, gia chủ Berkeley cũng cứng nhắc yêu cầu tất cả Vu Sư đều phải xem Chân Thị Chi Nhãn như kiếm của Kỵ Sĩ, mang theo dù ở bất kỳ đâu.

Không đợi họ đọc xong chú ngữ, một thân ảnh đeo mặt nạ bạc trốn trên đèn treo ở nóc phòng bay xuống, quả quyết đánh ngất từng tên Vu Sư.

Chiến đấu bạo phát vô cùng nhanh, tốc độ xuất thủ của lão Hứa khó lòng tưởng tượng nổi. Đứng trước mặt hắn, không ai có thể đọc xong chú ngữ!

Không ai biết đến cùng hai người này lẻn vào lúc nào, cũng không ai biết bọn họ muốn làm gì.

Chỉ có Vương Văn Yến lúc này tràn đầy sóng to mưa lớn. Khi nãy hắn đã uốn bảy tám chén rượu champagne cùng hai chén rượu nho, vì thế nay đã có chút chóng mặt.

Nhưng khi hắn thấy Nhâm Tiểu Túc, sau lưng đột nhiên đổ một tầng mồ hôi lạnh, trực tiếp tỉnh rượu!

Đối với Vương Văn Yến mà nói, gương mặt của Nhâm Tiểu Túc rất có công hiệu giúp người khác tỉnh rượu!

Không phải nói Nhâm Tiểu Túc đã rời thành Winston à, sao bỗng trở lại thế này!

"Tại sao ngươi trở về.. "

Vương Văn Yến khó khăn nuốt nước miếng nói.

"Kinh sợ không, vui mừng không?"

Nhâm Tiểu Túc cười híp mắt hỏi:

"Nghe nói có lão bằng hữu cũng tới vương quốc Vu Sư. Đương nhiên ta cũng muốn tới xem một chút, sao chỉ một mình ngươi, Vương Nhuận đâu, hắn không tới à?"

Vương Văn Yến nói:

"Chỉ một mình ta."

"Tới đây làm gì vậy?"

Nhâm Tiểu Túc cười hỏi:

"Vương thị có kế hoạch mới? Đi ngang qua cứ điểm 178 của ta mà không thèm chào hỏi, có phải hơi bất lịch sự không?”

Lúc này, lão Hứa đã kết thúc chiến đấu, trong sảnh yến hội trừ gia chủ Berkeley ra thì không còn bất kỳ Vu Sư nào còn tỉnh cả, toàn bộ đều nằm trên mặt đất.

Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc rất thích vương quốc Vu Sư. Từ khi tới đây, ai mà động thù đều phải lấy Chân Thị Chi Nhãn ra trước, tựa như binh sĩ lấy súng lục vậy, cơ mà động tác chậm hơn so với binh sĩ Trung Thổ nhiều.

Cho nên, rất nhiều Vu Sư còn chưa kịp Chân Thị Chi Nhãn ra đã bị lão Hứa đánh ngất xỉu.

Ở phía bên Trung Thổ, đại bộ phận binh sĩ đều được huấn luyện tốc độ rút súng nhanh chóng, sau chừng sau chuyện này, vương quốc Vu Sư hẳn sẽ gia tăng huấn luyện, dấy lên phong trào lấy đá thật nhanh.

Trong địa sảnh, đám danh viện đó cẩn thận từng li từng tí núp ở góc hẻo lánh. Gia chủ Berkeley đã lấy Chân Thị Chi Nhãn ra, muốn ngâm xướng chú ngữ nhưng vừa niệm tới một nữa đã bị lão Hứa đánh một quyền lên ngực, cắt đứt quá trình thi pháp.

Gia chủ Berkeley lần nữa lui về phía sau, cắn răng muốn đọc chú ngữ nhưng kết quả vẫn chẳng khác gì.

Gia chủ Berkeley tức tới muốn hộc máu, cả người vừa vội vừa tức. Thế nhưng dù hắn nỗ lực thế nào vẫn chẳng thể hoàn thành chú ngữ.

Cùng lúc đó, một Vu Sư nằm trên mặt đất chậm rãi mở hai mắt ra, hắn lặng yên không một tiếng động đánh giá hoàn cảnh chung quanh.

Vừa rồi hắn quả thật bị đánh ngất xỉu, nhưng vì vị trí lão Hứa đánh có chút chênh lệch nên rất nhanh hắn đã tỉnh.

Vu Sư này cũng không nóng lòng đứng dậy, hắn sờ tới đai lưng, yên lặng muốn cầm lấy Chân Thị Chi Nhãn, đọc chú ngữ giải vây cho gia chủ nhà mình.

Ở nơi khóe mắt, gia chủ Berkeley đã thấy được, hắn thầm vui mừng, quả nhiên người hắn bồi dưỡng ngần ấy năm không phụ sự kỳ vọng của hắn, mạnh hơn đệ tử Vu Sư các nhà khác nhiều.

Đổi thành đệ tử Vu Sư của gia tộc khác, e rằng sau khi tỉnh lại chỉ biết la to và hốt hoảng chạy loạn a. Đâu thể bình tĩnh lãnh tĩnh như đệ tử Vu Sư nhà hắn?

Trong tích tắc, gia chủ Berkeley cảm thấy sau này sẽ đề bạc người này. Đúng rồi, người trẻ tuổi này là ai nhỉ?

Gia chủ Berkeley có chút không xác định được đây là con trai mình hay người khác. Chung quy hắn có quá nhiều con, mà người trẻ tuổi kia chỉ là râu ria, không phải gương mặt thường thấy trong gia tộc.

Không quản được nhiều vậy, đợi cho đối phương thi thuật thành công, gia chủ Berkeley sẽ triển khai phản kích.

Trong lúc suy nghĩ, Địa Trói Chi Thuật vừa mới quấn đến trên người lão Hứa thì đã bị cắt đứt…

Mà Nhâm Tiểu Túc thì không khỏi sững sờ. Đó là thứ gì vậy, hắn còn chưa kịp dùng lực đã tự đứt?

Được rồi, mặc kệ vậy, tiếp tục đánh gia chủ Berkeley.

Giờ này khắc này, gia chủ Berkeley có phần choáng váng, hắn thật sự nghĩ không thông, đối diện mình rốt cuộc là quái vật gì, sao lại có sức mạnh lớn như thế?

Bây giờ hắn đã tin lời Vương Văn Yến nói, Thiếu soái cứ điểm 178 mới thật sự là kẻ địch của hắn. Mà bây giờ, hắn cũng hiểu vì sao Vương Văn Yến lại nói, chỉ cần hai đại gia tộc Normand và Tudor truy nã người này, hai nhà đó sẽ gặp đại nạn.

Vu Sư nào bị đối phương tiếp cận mà chẳng gặp nạn.

Mặc kệ ngươi tu tập Vu Thuật nhiều hay ít, minh tưởng bao nhiêu lần. Chỉ cần ngươi không đọc được chú ngữ, ngươi chẳng khác nào thuộc dân bình thường.

Gia chủ Berkeley thầm hận, tối nay Vu Sư tới vũ hội chỉ có một phần mười. Nếu không cũng không tới mức bị người khác treo lên đánh như vậy.

Chỉ là, đối phương đã có năng lực tiện tay lấy tánh mạng hắn, vì sao vẫn chưa giết hắn?

Dù nghe có chút khuất nhục nhưng gia chủ Berkeley vẫn hiểu rõ được điều này. Đối phương có thể giết hắn, chỉ là không muốn làm thôi.

Gia chủ Berkeley cũng là người có tâm huyết, hắn tự biết ngâm xướng chú ngữ là chuyện không thể làm được nên dứt khoát Chân Thị Chi Nhãn màu vàng cho Nhâm Tiểu Túc, sau đó giận dữ hét:

"Muốn chém giết muốn róc thịt cứ tự nhiên, hà tất nhục nhã ta? !"

Quả nhiên, chỉ khi hắn bỏ Chân Thị Chi Nhãn ra, Nhâm Tiểu Túc mới cho hắn cơ hội nói hết câu.

Kết quả, Chân Thị Chi Nhãn bay một vòng cung thẳng tới trong tay Nhâm Tiểu Túc. Nhâm Tiểu Túc lại ném về cho gia chủ Berkeley:

"Thành thành thật thật đứng ở bên cạnh, chỉ cần ngươi đánh nhau với Normand và Tudor cho tốt làm được!”

Gia chủ Berkeley có chút sửng sốt, hắn chưởng khống gia tộc Vu Sư đỉnh cấp nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bị người khác xem như công cụ mà sử dụng.

Không ngờ đối phương không giết hắn là vì giữ lại Berkeley để đối phó Normand cùng Tudor? !

Gia chủ Berkeley còn muốn nói gì đó nhưng Nhâm Tiểu Túc không để ý đến hắn nữa, quay đầu nói với Vương Văn Yến:

"Vương thị muốn động thủ với Tây Bắc nên vội vã thúc đẩy để vương quốc Vu Sư mau chóng thống nhất, như vương quốc Vu Sư mới có năng lực kiềm chế chúng ta."

Vương Văn Yến không nói gì, tựa hồ không muốn trả lời vấn đề này.

Nhâm Tiểu Túc thở dài:

"Vì sao cứ phải dấy lên chiến tranh đâu, mọi người hòa bình ở chung không tốt sao?"

Vương Văn Yến nói:

"Ta chỉ ra ngoài du lịch, nhìn xem thế giới bên ngoài mà thôi."

"Mang theo vũ khi đi du lịch? Trên đời nào có đạo lý này… "

Nhâm Tiểu Túc cảm khái:

"Ta biết ngươi là quan ngoại giao của Vương thị, chắc chắn không thừa nhận việc ngươi cần làm, nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi, chuyện các ngươi làm bây giờ liên quan tới vận mệnh mấy vạn, mấy chục vạn người, thậm chí là mấy trăm vạn người."

Vương Văn Yến lắc đầu:

"Dân chúng liên minh hàng rào chịu đau khổ lâu như vậy, chỉ có thống nhất thì tất cả đau khổ mới chấm dứt.”

"Ta không phủ nhận quan điểm của ngươi… "

Nhâm Tiểu Túc nói:

"Nhưng cách làm hiện tại của Vương thị quá cấp tiến rồi."

"Biến cách sao có thể không có hy sinh cùng đổ máu?"

Vương Văn Yến lạnh lùng nói.

"Người khác hi sinh, người khác đổ máu… "

Nhâm Tiểu Túc lạnh giọng:

"Ta luôn cho rằng, liên minh hàng rào thống nhất không sai. Nhưng ngươi không thể bán đứng đồng bào vào lúc quân đoàn viễn chinh xuôi nam! Hỏa Chủng là địch nhân của các ngươi không sai, nhưng bọn họ giữ vững điểm mấu chốt của mình, quyết máu chảy đầu rơi vì hàng rào liên minh. Bọn họ hẳn phải chết trên chiến trường chứ không phải chết trong âm mưu."

"Có gì khác nhau sao?"

Vương Văn Yến nói:

"Kết quả tốt là được, quá trình như thế nào có quan trọng không?”

Gia chủ Berkeley ở bên cạnh xanh mét nói:

"Hai người các ngươi đang nói cái gì a? !"

Nhâm Tiểu Túc liếc mắt nhìn hắn, sau đó lão Hứa liền xách vị gia chủ này ném qua một bên.

Gia chủ Berkeley:

"..."

Ban đầu hắn cho rằng đối phương tới để ám sát mình, về sau mới phát hiện không phải.

Ngay sau đó hắn cho rằng đối phương muốn cướp đoạt Chân Thị Chi Nhãn của gia tộc Berkeley, kết quả cũng không phải.

Cuối cùng hắn cho rằng bản thân tốt xấu gì cũng có thể chen vào hai câu, tiếp đó phát hiện đối phương thậm chí còn chả thèm bận tâm tới hắn.

Không đàm phán, không phê phán, không có cái gì cả. Đối phương chỉ ném hắn qua một bên, ý là ngươi an tĩnh ở lại đó đi, nơi này không có chuyện của ngươi.

Hắn mới là nhân vật chính chứ!

Nhâm Tiểu Túc cười nói với Vương Văn Yến:

"Muốn kéo dài thời gian? Chắc hẳn Hỏa Diễm Kỵ Sĩ Đoàn đã dẫn binh bao vây nơi này. Gia tộc người tin ngươi giữ được ta?”

"Ngươi cũng không giữ được ta… "

Vương Văn Yến lạnh lùng nói.

Lời còn chưa dứt, hai chân Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên phát lực. Đám danh viện trốn ở góc hẻo lánh chỉ cảm thấy hai mắt hoa lên, lần nữa tỉnh lại thì thiết niên đã xuất hiện trước mặt Vương Văn Yến.

Nhâm Tiểu Túc càng nhanh, bọn họ liền cảm bản thân càng chậm. Mọi người như chìm trong bể bơi sâu mấy mét, vì áp lực nước mà hành động chậm chạp, chỉ có Nhâm Tiểu Túc là hành động với tốc độ bình thường.

Hai bên cứ như sinh vật của hai thế giới khác nhau.

Gia chủ Berkeley không nói gì nữa, hắn chỉ thắc mắc một điều: Là người Trung Thổ nào cũng mạnh như vậy hay chỉ có thiếu niên trước mắt thôi?

Hắn nhìn thoáng qua lão Hứa cách đó không xa, ngón tay cái chà sát hồng ngọc được khảm trên nhẫn được đeo ở ngón tay phải.

Bất quá cuối cùng gia chủ Berkeley vẫn không hành động, hắn đã có kế hoạch mới!

Lúc này, đương Nhâm Tiểu Túc đến Vương Văn Yến trước mặt ngàn cân treo sợi tóc, nhưng thân hình Vương Văn Yến đã hóa thành khói nhẹ tiêu tán.

Hắc đao của Nhâm Tiểu Túc dù sắc bén tới đây cũng không thể chém vật vô hình.

"Năng lực này của ngươi thật sự rất hợp để chạy trốn… "

Nhâm Tiểu Túc cảm khái, hắn phải thừa nhận, kỳ thật hắn không có cách giữ Vương Văn Yến lại.

Trừ phi Vương Uẩn cũng tới vương quốc Vu Sư, bằng không căn bản không bắt Vương Văn Yến.

Vương Uẩn có thể điều khiển không khí chính là khắc tinh trời sinh Vương Văn Yến.

Đoàn khói đen không dừng lại mà nhẹ như tơ bạc bay khỏi cửa sổ phòng, hòa vào màn đêm.

Không có bất kỳ ngoan thoại gì, chiến đấu cứ thế kết thúc trong lặng im.

"Không thú vị chút nào…"

Nhâm Tiểu Túc cảm khái, hắn nhìn gia chủ Berkeley một cái rồi kiên nhẫn dặn dò:

"Chiến đấu cho tốt, bằng không ta vặn đầu ngươi xuống."

Gia chủ Berkeley:

"..."

Nhâm Tiểu Túc dẫn theo lão Hứa nghênh ngang rời khỏi trang viên. Ban đầu hắn bước đi bình tĩnh, cơ mà sau hai bước hắn lại chạy như điên, sợ phía sau có người truy sát.

Đêm nay đối với Nhâm Tiểu Túc mà nói coi như gặp may, hắn thừa dịp đối phương đang tổ chức yến hội thì đột ngột đánh lén. Nếu để đối phương có chuẩn bị, chỉ cần có một hai Đại Vu Sư đọc chú ngữ thì hắn cũng khó lòng nhẹ nhàng như vậy.

Nhất là khi Vu Sư gia tộc Berkeley đều có ý chí kiên định.

Ban đêm, một trận rượt đuổi diễn ra trong thành Winston. Bất quá gia chủ Berkeley biết rõ, Hỏa Diễm Kỵ Sĩ không có cách nào bắt được Nhâm Tiểu Túc.

Nhâm Tiểu Túc đi rồi, hắn đứng tại sảnh yến hội một hồi lâu, sau đó đột nhiên hạ lệnh: Chuyện tốt nay tuyệt đối phải giữ bí mật, vinh dự gia tộc đã là thứ yếu rồi, làm thế này là để Normand cùng Tudor không biết được thực lực Nhâm Tiểu Túc!

Vương Văn Yến đã không biết tung tích, nhưng gia chủ Berkeley đã đồng ý với những gì hắn nói. Chỉ cần để Normand và Tudor kết thù với Nhâm Tiểu Túc, thắng lợi hơn phân nửa đã thuộc về Berkeley.

Vì thế, hắn để Hỏa Diễm Kỵ Sĩ phong tỏa tất cả biệt viện Winston, trừ Vu Sư trong tộc ra, bất kỳ ai chứng kiến việc này đều phải được giam lỏng tới khi chiến tranh chấm dứt!

Gia chủ Berkeley luôn tự tin vì một đời kiêu hùng nay gặp được chuyện này chỉ cảm thấy bản thân bất tài, không đủ tư cách dấy lên chiến tranh.

Nhưng hắn lại là gia chủ một tộc, hắn đã sớm học được cách vứt bỏ cái tôi, đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu.

Trong trận chiến này, việc thế lực Trung Thổ tham gia không biết tốt xấu thế nào nhưng ít nhất Berkeley có thể mưu lại từ đó.

Gia chủ Berkeley nghĩ tới đây thì trở nên quyết đoán hơn.

Nhưng vào lúc này, một tiếng ầm vang vang lên từ tường thanh, âm thanh rền vang hỗn tạp, Hỏa Diễm Kỵ Sĩ Đoàn bắt đầu huy động lực lượng.

Có vẻ như… tường thành Winston lại sụp nữa rồi!

Gia chủ Berkeley:

"Ta thật cmn..."


Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện