Đệ Nhất Danh Sách Chương 1187 : Đồng Tử Thẳng Đứng



Chương 1187 : Đồng Tử Thẳng Đứng




Chương 1187: Đồng Tử Thẳng Đứng

Thế giới bỗng trở nên yên tĩnh hơn.

Sáng sớm, đống lửa vừa bị đám Tiễn Vệ Ninh dập tắt bốc lên khói màu trắng. Động tác ăn bánh nướng của vài tên thủ hạ dần chậm lại.

Năm viên Chân Thị Chi Nhãn nằm trong tay Nhâm Tiểu Túc chẳng khác nào mấy viên kẹo ngọt ở Trung Thổ. Nói thật, dù là Mai Qua hay Tiễn Vệ Ninh đều chưa từng thấy quá hình ảnh rung động nhân tâm thế này.

Chân Thị Chi Nhãn là gì? Là thứ mà phụ thân của Mai Qua dùng cả đời cũng không có được, là mộng tưởng của hơn 90% thuộc dân trên tất cả vương quốc Vu Sư bất luận nam nữ già trẻ.

Mỗi viên Chân Thị Chi Nhãn đại biểu cho một Vu Sư, mà Chân Thị Chi Nhãn nằm trong tay Nhâm Tiểu Túc đủ để thu mua đại bộ phận người ở nơi này, bao gồm cả Tiễn Vệ Ninh.

Phóng tầm mắt đi khắp Vương quốc Vu Sư, thật sự không có mấy người có thể cự tuyệt sự hấp dẫn của Chân Thị Chi Nhãn.

"Đại nhân..."

Tiễn Vệ Ninh muốn nói lại thôi, hắn muốn hỏi một chút, đến cùng số Chân Thị Chi Nhãn này đến từ đâu, là thật hay giả.

Nhưng hắn nhớ tới chuyện từng xảy ra ở thành Winston thì trong lòng tự có đáp án, cho nên không hỏi nữa.

Tiễn Vệ Ninh có lý do để tin tưởng, 61 viên Chân Thị Chi Nhãn Winston mất đi hiện giờ đang nằm trong tay Nhâm Tiểu Túc.

Hung ác, đủ hung ác.

Lòng bàn tay Tiễn Vệ Ninh bắt đầu đổ mồ hôi, hắn biết số Chân Thị Chi Nhãn này có ý nghĩa gì với mình và các huynh đệ.

Tuy lúc này hắn ý thức được Berkeley, Winston sẽ điên cuồng làm những gì để lấy lại được số Chân Thị Chi Nhãn trước mắt.

Thế nhưng những băn khoăn đó đều không bằng sự hấp dẫn trước mắt.

Sau khi rời thành Winston, Tiễn Vệ Ninh đã đổi thành trang phục bình dân. Vì thời tiết nóng bức nên hắn đã sớm cởi vài cái cúc áo cổ. Vì thể tất cả mọi người đều có thể thấy được động tác nuốt nước miếng khiến yết hầu di chuyển lên xuống của hắn.

"Đại nhân, ý của ngài là, đây là phần thưởng của chúng ta?”

Tiễn Vệ Ninh khó khăn nói.

"Không sai… "

Nhâm Tiểu Túc cười cười thu hồi Chân Thị Chi Nhãn vào trong cung điện:

"Từ hôm nay trở đi, buổi tối cắm trại Mai Qua sẽ chỉ các ngươi cách minh tưởng cùng ngôn ngữ Vu Sư đơn giản. Đến lúc đó các ngươi có thể lấy Chân Thị Chi Nhãn bắt đầu luyện tập. Bất quá, trước khi các ngươi có thể thi pháp, số Chân Thị Chi Nhãn này vẫn do ta giữ.”

Tiễn Vệ Ninh nghe thế thì có chút sửng sốt:

"Chỉ cần chúng ta có thể phóng thích Vu Thuật, ngài sẽ cho chúng ta Chân Thị Chi Nhãn?"

"Đương nhiên… "

Nhâm Tiểu Túc cười tủm tỉm:

"Ta không cần lừa gạt các ngươi. Đi thôi, phải sớm tới Cân Đặc thành, ta có chính sự cần làm."

Tiễn Vệ Ninh nóng lòng:

"Được rồi, chúng ta xuất phát thôi!"

Cho đến giờ phút này, đám người Tiễn Vệ Ninh mới xem như cam tâm tình nguyện bán mạng vì Nhâm Tiểu Túc.

Lúc trước tuy hắn tuyên thệ thuần phục nhưng chủ yếu vì muốn kiếm chỗ dựa. Mà bây giờ đã khác, bọn họ đã có mục tiêu mới: Trở thành Vu Sư!

Trên đường, Trần Tĩnh Xu phóng ngựa đi đến bên người Nhâm Tiểu Túc, thấp giọng nói:

"Ngươi... Thực sự sẽ cho họ số Chân Thị Chi Nhãn đó?"

"Đương nhiên… "

Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh đáp:

"Dù sao trong tương lai vẫn có thể lấy thêm rất nhiều.”

Nghe vậy, hô hấp Trần Tĩnh Xu có chút chững lại. Nàng biết lời này của Nhâm Tiểu Túc có ý gì…

Mỗi Chân Thị Chi Nhãn sẽ cho ra đời một Vu Sư, cứ mỗi viên Chân Thị Chi Nhãn Nhâm Tiểu Túc lấy đi, tổ chức Vu Sư lại mất đi một người…

Đổi lại là lúc trước, Trần Tĩnh Xu sẽ cảm thấy Nhâm Tiểu Túc chắc chắn là điên rồi. Nhưng hiện tại nàng chỉ im lặng, vì Nhâm Tiểu Túc đã dùng thực tế để chứng minh lời nói của mình.

Nhâm Tiểu Túc nhìn Trần Tĩnh Xu một cái rồi nói:

"Muốn một tổ chức đứng vững, mỗi thành viên phải đi theo mục tiêu chung và có đủ sức mạnh. Hơn nữa cho họ học ngôn ngữ Vu Sư cũng khiến họ không còn sức nghĩ lung tung nữa.”

"Nhưng ngươi không có minh tưởng đồ… "

Trần Tĩnh Xu nói:

"Điều này có nghĩa họ sẽ không có cách nào học được Vu Thuật cấp cao."

"Không sao, lấy từ tay Normand cùng Tudor là được… "

Nhâm Tiểu Túc cười đáp.

Ban đêm lúc cắm trại, may mắn nguyên liệu nấu ăn rất phong phú.

Nhâm Tiểu Túc trực tiếp để Mai Qua dùng Triệu Hồi Thuật triệu hồi bốn con dê, con sau càng thêm to mọng hơn con trước.

Tiểu Mai thầm nghĩ, Nhâm Tiểu Túc xem Triệu Hồi Thuật của hắn như kỹ năng sinh hoạt rồi.

Đám người Trần Tĩnh Xu, An An chứng kiến một màn này thì vô cùng ngạc nhiên:

"Đây là Triệu Hồi Thuật thất truyền đã lâu sao?"

"Đúng… "

Tiểu Mai có phần ê răng thừa nhận.

Đám người Trần Tĩnh Xu nhẫn nhịn nửa ngày:

"Cũng rất hữu dụng ha..."

Tiểu Mai:

"..."

Thời điểm này, Nhâm Tiểu Túc chợt phát hiện Lý Thành Quả cùng Lưu Đình đang vây quanh con dê thứ tư. Hắn có phần buồn bực hỏi:

"Thế nào, các ngươi quen biết nó?"

Lúc này Lý Thành Quả cùng Lưu Đình biến sắc:

"Cái gì mà quen biết hả, nghe sao cũng cảm thấy ngươi đang mắng chúng ta!”

Họ sợ Nhâm Tiểu Túc nhắc tới chuyện xưa của bản thân nên vội chạy trốn qua một bên, thì thầm to nhỏ đi.

Nhâm Tiểu Túc thấy thế thì tự nhủ trong lòng, chả nhẽ hắn đoán đúng rồi?!

Hắn đánh giá con dê thứ 4, phát hiện được trên mông dê có một vết bỏng chữ 178…

Nhâm Tiểu Túc thấy thế thì không khỏi chấn kinh. Tiểu Mai triệu hồi một con dê của cứ điểm 178? !

Vậy có khác nào làm xói mòn của công đâu!

Bất quá, việc này khiến Nhâm Tiểu Túc nghiệm chứng được một chuyện khác: Những gì Triệu Hồi Thuật triệu hồi được đều từ thế giới này chứ không phải thế giới khác.

Dù sao Nhâm Tiểu Túc cũng không tin con dê ở thế giới khác sẽ có vết bỏng có chữ số 178!

Vậy rốt cục Tinh Không Chi Môn hắn mở ra đã xuyên tới đây? Sinh vật kia hẳn đang trốn ở góc hẻo lánh nào đó ở thế giới này mà thôi.

Là sinh vật biến dị sao?

Nhâm Tiểu Túc không thể xác định.

Trước khi trời tối, đám người Tiễn Vệ Ninh chân tay lanh lẹ nhóm lửa nấu cơm, dựng lều vải, sau đó ngồi thành từng hàng chỉnh tề trước mặt Mai Qua.

Tiểu Mai nhìn hơn 100 hán tử trước mặt mình. Tất cả đều mang ánh mắt sáng ngời có thần nhìn chằm chằm hắn khiến da đầu hắn không khỏi run lên.

Hắn nhìn Nhâm Tiểu Túc với vẻ e ngại:

"Ta chưa từng dạy nhiều người như vậy..."

"Sợ cái gì… "

Nhâm Tiểu Túc đốc thúc:

"Về sau ngươi sẽ là người làm đại sự, chút chuyện nhỏ này tính là gì?!”

Trần Tĩnh Xu ở một bên nói:

"Nếu không để ta tới dạy họ cho?"

"Không được… "

Nhâm Tiểu Túc từ chối:

"Phải để Tiểu Mai làm."

Nhâm Tiểu Túc tự có chủ ý của mình, tương lai hắn sẽ đẩy Tiểu Mai lên làm bộ trưởng phân bộ Tây Bắc. Bây giờ là thời điểm bồi dưỡng thành viên dưới trướng, sao có thể để người khác nhúng tay vào?

Về sau, đám người Tiễn Vệ Ninh chính là đệ tử của Tiểu Mai, có thêm nhiều tầng quan hệ càng tốt.

Vạn nhất trong quá trình dạy học, Trần Tĩnh Xu lôi kéo đám người này, khiến họ chạy theo Thánh Đường thì sao. Như vậy Tiểu Mai của hắn tiêu rồi.

Ai biết sau hai trăm năm, tư tưởng nội bộ của Thánh Đường đã đi về đâu? Vạn nhất khát vọng với quyền lực của họ quá lớn thì sao?

Lúc này, Tiễn Vệ Ninh ngồi xếp bằng ở hàng đầu, không chê mặt đất bẩn mà háo hức chờ đợi.

Mối người trong số họ eo thẳng tắp ngồi nhìn, Nhâm Tiểu Túc đặt 60 viên Chân Thị Chi Nhãn xuống trước mặt họ. Thậm chí còn phát viết và vở cho từng người.

Nhâm Tiểu Túc dặn dò:

"Học được gì nhớ ghi lại, ban ngày đi đường còn có thể lấy ra ôn tập! Lý Thành Quả, Lưu Đình, từ hôm nay trở đi hai ngươi chính là lớp trưởng. Mỗi ngày nhớ kiểm tra bài vở cho họ!”

Lý Thành Quả, Lưu Đình, Tiểu Mai cả kinh, bộ dáng như không trâu bắt chó đi cày.

Nhâm Tiểu Túc mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào. Sau khi phân phó xong thì đi tới nơi vắng người nghiên cứu Vu Thuật.

Sau khi xác định bốn bề vắng lặng, Nhâm Tiểu Túc lấy Chân Thị Chi Nhãn màu đen ra, nhẹ giọng thì thầm:

"Đại hưng Tây Bắc!"

Tinh Không Chi Môn óng ánh chậm rãi xuất hiện, Tinh Hỏa vây quanh, Vu Thuật lần nữa vì Nhâm Tiểu Túc mở ra một thế giới khác!

Vốn Nhâm Tiểu Túc còn lo sau khi Tinh Môn mở ra sẽ có tiếng mãnh thú gầm gừ, kết quả lần này lại vô cùng yên tĩnh.

Nhâm Tiểu Túc thông qua Tinh Không Chi Môn dò xét phía bên kia. Nhưng vì góc độ không đúng nên chẳng quan sát được gì.

Nhâm Tiểu Túc không gấp. Chung quy vật triệu hóa không có khế ước tinh thần, tự nhiên lại xuất hiện rồi nhận hắn làm chủ mới khiến hắn khó xử…

"Xin chào, có ai không?"

Nhâm Tiểu Túc thử thấp giọng hỏi một câu.

Cũng không biết đối phương có nghe thấy chăng mà chả có tiếng trả lời gì. Phía bên kia Tinh Không Chi Môn vẫn không có động tĩnh.

Tinh Không Chi Môn chỉ có đường kính nửa mét, còn quá nhỏ, cho nên Nhâm Tiểu Túc không rõ đến cùng đối diện có cái gì.

Hơn nữa bên đó chỉ có một vùng đất như bị đốt cháy đen cùng với núi đá lởm chởm màu đỏ sậm.

Trong tầm mắt Nhâm Tiểu Túc, hắn chẳng thấy có bất kỳ loài thực vật nào.

Nếu có thể thấy được thực vật, Nhâm Tiểu Túc với kỹ năng c sinh tồn hoang dã ấp đại sư có thể sẽ đoán được đại khái đây là đây.

Trên thực tế, tự nhiên biết nói, nhiệt đới có thực vật nhiệt đới, ôn đới có thực vật ôn đới, thậm chí sơn mạch với độ cao thế nào so với mực nước biển, có sương mù không cũng khiến thực vật phân bố có đặc điểm riêng.

Nhưng bây giờ Nhâm Tiểu Túc không thấy gì, căn bản không thể tìm ra tin tức gì hữu hiệu.

"Có nên mở rộng Tinh Không Chi Môn không?"

Nhâm Tiểu Túc do dự tự nhủ.

Muốn mở rộng Tinh Không Chi Môn phải dùng Thuần Thục Thạch.

Một viên Thuần Thục Thạch là một cảm tạ tệ. Lúc trước hắn kiếm cảm tạ tệ vô cùng khó khăn, hiện giờ cần sử dụng Nhâm Tiểu Túc có hơi xót tiền.

Cho nên hắn hy vọng bản thân chọn được một loại Vu Thuật vừa ý rồi mới dùng, không muốn lãng phí tài nguyên.

Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ tỉ mỉ, sinh vật to lớn nhất hắn từng thấy hẳn là gấu ngựa cao chừng 6 thước của quân đoàn viễn chinh cùng Lang Vương của Lục Nguyên.

Nhưng dù hai loại sinh vật này phục tùng hắn cũng không có trợ giúp gì quá lớn với Nhâm Tiểu Túc.

Lang Vương ngược lại rất ác độc, nhưng sở dĩ nó cường đại như vậy là vì sau lưng nó có tộc đàn khổng lồ. Cho nên, dù Nhâm Tiểu Túc có triệu hoán được độc lang đi nữa kỳ thật cũng không có ý nghĩa gì.

Thay vì cầm Thuần Thục Thạch đập vào Triệu Hồi Thuật còn không bằng trực tiếp dùng để đập vào Thiên Thạch Sao Rơi.

Thế nhưng... mỗi khi Nhâm Tiểu Túc nghĩ đến tiếng gào to nóng bỏng vào lần trước, hắn liền nhịn không được muốn đánh cuộc một lần.

"Trước điểm cứ dùng thử một vạn đi!"

Nhâm Tiểu Túc dứt khoát. Hiện tại hắn có chín vạn hai ngàn cảm tạ tệ, có thể dùng chín vạn, còn thừa hai vạn phải để lại cho Tiểu Cận dùng khi cần.

Hắn cẩn thận từng li từng tí đổi Thuần Thục Thạch, sau đó nói với cung điện:

"Đập vào kỹ năng đại hưng Tây Bắc!"

Cung điện thông báo:

"Xác nhận sử dụng một vạn Thuần Thục Thạch vào kỹ năng đại hưng Tây Bắc?"

"Xác nhận!"

Nhâm Tiểu Túc đáp.

Sau một khắc, một chồng Thuần Thục Thạch chất cao như ngọn núi nhỏ trước máy đổi đồ dần tan thành bụi phần rồi biến mất trong không khí.

Nhâm Tiểu Túc cảm nhận được sự biến hóa của bản thân. Trong đầu có thêm chút cảm giác kỳ diệu, Triệu Hồi Thuật hắn không quá thuần thục nay bỗng trở nên rõ ràng hơn.

Thời điểm này, máy đánh chữ trong cung điện đột nhiên gõ, tiếng xoạch xoạch vang lên, trên tấm da dê màu vàng nhạt hiện ra mấy chữ: Đại hưng Tây Bắc, độ thuần thục 10119.

Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt. Hắn chỉ dùng Triệu Hồi Thuật mới hai lần mà thôi, vì sao độ thuần thục không phải 10002?

Chẳng lẽ tính cả những lần hắn nói đại hưng Tây Bắc từ trước tới giờ à?

Dường như trừ suy đoán cũng không còn lý do nào khác để giải thích a?

Nhâm Tiểu Túc có chút dở khóc dở cười, sớm biết thì trước kia mỗi ngày hắn đều nói đại hưng Tây Bắc rồi. Nói không chừng khi đó còn có thể kiếm thêm thật nhiều cảm tạ tệ a.

Bất quá dựa theo lời Tiểu Mai nói, kỳ thật luyện tập vài lần cũng không thay đổi được gì. Đối với Tinh Không Chi Môn chắc cùng lắm chỉ rộng thêm vài cm mà thôi. Cho nên kích thước Tinh Không Chi Môn của Nhâm Tiểu Túc và Mai Qua cũng không có khác biệt gì quá rõ.

Ngược lại Nhâm Tiểu Túc có chút hiếu kỳ: Nếu đại lừa dối mà có được vu thuật này, hắn sẽ mở ra được Tinh Không Chi Môn rộng cỡ nào đây?

Phải biết, đại lừa dối đã nói đại hưng Tây Bắc hơn nửa đời người rồi.

Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc quyết định giữ lại một viên đá cho đại lừa dối.

Đương nhiên, hiện tại hắn cũng không quá xác định chỉ có mỗi hắn là có điều kiện này hay ai cũng vậy. Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, dường như mọi chuyện liên quan đến hắn đều sẽ trở nên đặc thù hơn một chút.

Lập tức, đường kính Tinh Không Chi Môn từ nửa mét nay đã rộng đến hơn ba mét.

Nhâm Tiểu Túc ngơ ngác nhìn quang cảnh rực rỡ bên trong Tinh Không Chi Môn. Trong đó có một con quái vật khổng lồ đang nằm nghỉ ngơi trên nền đất cháy đen.

Dù đường kính Tinh Không Chi Môn đã mở rộng đến ba mét nhưng Nhâm Tiểu Túc vẫn không thể thấy hết chiều dài của đối phương, chỉ thấy được một phần hai cái đầu của nó!

Sinh vật này giống như thằn lằn với làn da gồ ghề đỏ thẫm, hơi thở của nó dường như có ánh lửa.

Thì ra thứ đỏ thẫm hắn vừa thấy khi nãy căn bản không phải núi đá lởm chởm gì mà là lớp da của sinh vật này!

Nhâm Tiểu Túc thề, cả đời này hắn chưa từng thấy sinh vật nào khủng bố như thế. Chỉ mỗi cái đầu đã dài sáu mét, vậy chiều dài toàn thân của nó thì thế nào?

Hắn nhẹ nhàng chạm Tinh Môn một chút thì phát hiện tay của mình không thể xuyên qua, bị một loại lực lượng vô hình cản trở.

Xem ra, Tinh Không Chi Môn là một chiều, chỉ có bên kia đi qua được, ngược lại thì không.

Vào lúc Nhâm Tiểu Túc suy tư, ánh mắt sinh vật kinh khủng kia bỗng nhiên mở ra, đôi con ngươi màu hổ phách có đồng tử thẳng đứt sâu thẳm!

Ánh mắt kia chằm chằm nhìn Nhâm Tiểu Túc, không gào to, không có động tác gì tiếp theo.

Nhâm Tiểu Túc kinh hãi nhất thời rụt về sau bốn năm bước, Tinh Không Chi Môn cũng đóng lại.

"Đây thật sự không phải sinh vật của thế giới khác à?”

Nhâm Tiểu Túc vẫn còn sợ, chẳng lẽ ô nhiễm từ phóng xạ sau tai biến đã sinh ra loài sinh vật khủng bố như thế?

Hơn nữa Triệu Hồi Thuật của hắn xuất hiện vấn đề quá lớn hơn a. Tiểu Mai chỉ triệu hoán được những sinh vật nhỏ. Sao tới phiên hắn thì lại tòi ra cái con sinh vật kia?

Nghĩ đi nghĩ lại, không biết vì sao Nhâm Tiểu Túc đột nhiên cảm thấy sinh vật kia có phần quen mắt. Cơ mà nghĩ mãi hắn vẫn không nghĩ ra đến cùng đã thấy nó ở đâu.

Loại cảm giác này rất kỳ quái.

...

Trong bầu trời đêm, một đầu Hải Đông Thanh to lớn nhanh chóng tiếp cận chỗ trú quân của đám người Tiễn Vệ Ninh, nó dùng ánh mắt sắc bén chăm chú quan sát động tĩnh.

Cách đây một trăm km, mấy vạn đại quân của Tudor Kỵ Sĩ Đoàn đã xây dựng xong cơ sở tạm thời. Cách mười bước chân là một đống lửa. Dưới ánh than cam trong bóng đêm chập chờn, thỉnh thoảng sẽ có binh sĩ tuần tra mặc áo giáp đi ngang qua.

Trong doanh địa, lều bằng bạt là nơi ở tạm thời của binh sĩ. Bên trong thường có mùi vị kỳ quá do xung quanh bị bôi mỡ dê.

Trong trung tâm nơi trú quân, năm sáu đỉnh lều vải to lớn trông có phần đột ngột, mỗi lần binh sĩ tuần tra đi qua sẽ nhìn lều vải với ánh mắt kính sợ.

Bởi vì mỗi lều vải là nơi ở của một Đại Vu Sư chân chính.

Lúc này, trong đại trướng quân doanh của Tudor Kỵ Sĩ Đoàn đang có vài Vu Sư nghiêm túc đứng lặng. Trong lều vải có hơn mười chén dầu nhỏ được đốt lên, mùi hương kỳ quái tỏa ra, dường như nến được ướp hương liệu rất quý.

Nhóm Vu Sư mặc áo choàng đen tinh xảo, tay áo mỗi người đều được thuê một đầu Hải Đông Thanh màu bạc, trông vô cùng sống động.

Trước mắt họ là một tấm kính trong suốt, bên trong hiện lên hình ảnh nơi trú quân của đám Nhâm Tiểu Túc.

Tấm gương được ngưng tụ từ hàn băng tỏa ra hàn khí cuồn cuộn xung quanh, trông vừa thần bí lại quỷ dị.

Một Vu Sư trung niên bỗng nhiên nghi ngờ nói:

"Bọn họ đang làm gì vậy?"

Vu Sư nhìn không chuyển mắt, chỉ thấy đám người Tiễn Vệ Ninh ngồi nghiêm chỉnh trên mặt đất viết viết vẽ vẽ gì đó…

"Vở, bút, tiểu Vu Sư kia đang nói thao thao bất tuyệt cái gì vậy… "

Một Vu Sư kỳ quái nói:

"Hình như đang nghiên cứu bí mật gì đó."

"Ta ngược lại cảm thấy bọn họ như đang đi học vậy…. "

Một Vu Sư cau mày nói.

"Ha ha, học cái gì giữa rừng?”

Một gã Vu Sư khác cười nói:

"Ai nhàn rỗi tới mức tới đây học tập?”

"Vậy rốt cục bọn họ đang làm gì vậy…”

Cảnh tượng đầu Hải Đông Thanh kia truyền về khiến nhóm Vu Sư có chút sửng sốt. Không ai trong số họ biết đám Tiễn Vệ Ninh đang viết cái gì.

Đại Vu Sư cầm đầu lạnh lùng nói:

"Trước bất kể bọn họ làm gì, cứ dựa theo tin tức lúc trước, họ hẳn là đoàn người vừa rời khỏi thành Winston kia. Người truyền tin nói họ muốn tới chỗ Normand. Nhưng ta cảm thấy đường họ không đúng a. Trông chẳng khác nào muốn đánh nhau với quân tiên phong của chúng ta vậy.”

"Đúng vậy, sao họ lại xuất hiện ở nơi này… "

Người bên cạnh nghi ngờ nói.

Đầu Hải Đông Thanh này bay lượn trên bầu trời, vốn để điều tra cho đội tiên phong, kết quả lại phát hiện một đám thiêu thân trên đường tiến công của họ.

"Thấp một chút… "

Đại Vu Sư ra lệnh:

"Nhìn xem đến cùng bọn họ đang làm gì. Mặt khác, cũng xác nhận một chút Mai Qua kia có trong đội ngũ này không. Mai Qua là người gia chủ hạ lệnh phải giết. Ban đầu cứ tưởng họ đi tới chỗ Normand, chúng ta sẽ không gặp được, không ngờ họ lại tự dâng mạng lên.”

"Vâng đại nhân, để ta khống chế Hải Đông Thanh bay thấp xuống…"

Một Vu Sư bên cạnh cung kính nói.

Nhưng vào lúc này, dị biến phát sinh, một viên đạn bắn về phía Hải Đông Thanh từ dưới. Viên đạn bắn tỉa hẹp dài bắn nát khối băng hình đầu Hải Đông Thanh trong chớp mắt.

Nhâm Tiểu Túc nhìn vụn băng rơi xuống thì cười lạnh. E rằng đây lại là thủ đoạn gì đó của Tudor. Không thể không nói, Tudor thật sự quá thích Hải Đông Thanh, nếu là con chim khác bay phía trên họ, hắn thật sự không đến nổ súng bắn đâu.

Bất quá, tốc độ bay của đầu Hải Đông Thanh này thật sự không là vấn đề gì với thương pháp của hắn.

Trong quân doanh Tudor, sau khi đầu Hải Đông Thanh bị đánh nát, mặt gương cũng vỡ vụn.

Trong lúc nhất thời, Vu Sư thi thuật cảm thấy đầu hắn đau tới muốn nứt ra, trong đầu như có thứ gì đó đang cuồn cuộn.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Sắc mặt Vu Sư cầm đầu ngưng trọng:

"Là thứ gì đã phá Vu Thuật của ngươi?"

"Không biết, căn bản không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào. Cũng hoàn toàn không thấy rõ rốt cuộc là ai đã xuất thủ. Thậm chí trong doanh địa nơi đó cũng chẳng có ai phát hiện ta… "

Vu Sư ôm đầu thở dốc.

"Quả nhiên như Gia chủ nói, Mai Qua này thật kỳ quặc… "

Đại Vu Sư phất phất tay:

"Dìu hắn xuống nghỉ ngơi. Mặt khác, Holl, ngươi dẫn đội tụ họp cùng đội tiên phong, phòng ngừa đối phương có hậu thủ."

"Vâng đại nhân… "

Một Vu Sư trung niên cung kính trả lời, sau đó quay người chọn thêm vài người rồi rời khỏi lều lớn. Bên ngoài có người hầu cận và tôi tớ đã chuẩn bị sẵn chiến mã cho họ. Holl đặc biệt dẫn theo hai Vu Sư giỏi Trường Phong Thuật để tăng tốc độ di chuyển.

Lúc này Nhâm Tiểu Túc chỉ vừa mới quay lại nơi trú quân, vừa rồi tiếng súng bắn tỉa đã kinh động nhóm Tiểu Tiền. Mọi người thấy Nhâm Tiểu Túc thì hỏi:

"Có chuyện gì vậy?"

"Dường như chúng ta đang nằm trên lộ tuyến tiến quân của Tudor Kỵ Sĩ Đoàn…"

Nhâm Tiểu Túc nói một cái điềm nhiên như không có gì.

Tiểu Mai và Tiểu Tiền nghe thế thì hoảng hốt:

"Cái gì? Tudor Kỵ Sĩ Đoàn? Vậy chúng ta mau trốn thôi?"

"Chạy cái gì… "

Nhâm Tiểu Túc nhướng mày:

"Đây không phải tự dâng Chân Thị Chi Nhãn tới cửa à."

Tiểu Mai độc miệng nói:

"Bây giờ ngươi đã tự động nhìn Vu Sư ra Chân Thị Chi Nhãn rồi hả?"

"Bằng không thì sao?"

Nhâm Tiểu Túc vui tươi hớn hở cười nói:

"Tiễn Vệ Ninh có 192 người, trong tay chúng ta có 64 viên Chân Thị Chi Nhãn, đúng là còn thiếu.”

Tiễn Vệ Ninh nghe thế thì sửng sốt nửa ngày, hắn đột nhiên cảm giác được, Đệ Nhất Kỵ Sĩ Đoàn của vương quốc Vu Sư sắp ra đời rồi.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện