Chương 1188 : Sát Cục
Chương 1188: Sát Cục
Sở dĩ đám Nhâm Tiểu Túc chọn đi đường núi vì sau khi đám buôn lậu mai danh ẩn tích nó đã dần trôi vào quên lãng.
Nhưng ngược lại: Trong chiến tranh, không chỉ ngươi cần tìm con đường bí mật mà kẻ địch cũng sẽ nghĩ tới việc này….
Dưới tình huống bình thường, nếu có quan chỉ huy quân sự lão luyện ở đây, đối phương sẽ nói với Nhâm Tiểu Túc: Ngàn vạn đừng cảm thấy đi đường nhỏ sẽ có lợi hơn.
Bởi vì khi quân đội khảo sát và lập bản đồ, chắc chắn sẽ chính xác hơn bọn buôn lậu. Đường bọn buôn lậu biết, quân địch cũng sẽ biết.
Bất luận ngươi đối mặt với quân đội hoặc vương triều mục nát cỡ nào, điều đầu tiên cần nhớ là đừng bao giờ nghĩ đối phương là kẻ đần.
Đương nhiên, nếu P5092 ở đây, những gì hắn nói với Nhâm Tiểu Túc sẽ hoàn toàn khác: Cứ đi đường ngươi muốn là được, dù sao cũng không ai làm gì được ngươi. Nghĩ thế nào làm thế đó, nói không chừng lại có thu hoạch bất ngờ...
Đúng là người hiểu Nhâm Tiểu Túc có khác.
Tiễn Vệ Ninh nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc:
"Đại nhân, ngươi cảm thấy quân địch sẽ đi đường núi?"
"Hẳn là vậy… "
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
"Bằng không thì Hải Đông Thanh sẽ không bay đến nơi này. Trước tai biến trước có thợ săn trước khi đi săn sẽ thả chim ưng ra dò đường cho mình, tránh gặp phải gấu hay các loài mãnh thú khác. Ta nghĩ, Hải Đông Thanh của gia tộc Tudor cũng có công dụng này."
"Nếu là đội tiên phong của gia tộc Tudor thì Kỵ Sĩ Đoàn tới lần này có ít nhất cũng phải 600 người. Hơn phân nửa trong đó sẽ là kỵ binh. Vũ khí chủ yếu là cung và nỏ, còn dư lại là thương kỵ binh, dùng để cận chiến… "
Tiễn Vệ Ninh cố gắng bình tĩnh giải thích:
"Quan trọng nhất là, cứ mỗi 5 binh sĩ sẽ có một Vu Sư.”
Tiễn Vệ Ninh là Kỵ Sĩ gia tộc Berkeley, mà Berkeley vốn điều tra về Tudor cùng Normand đã hơn 60 năm. Vì thế một Kỵ Sĩ hợp cách của Berkeley chắc chắn phải biết cách vận hành quân sự của kẻ địch.
Mà bây giờ, Kỵ Sĩ đi theo Tiễn Vệ Ninh có 191 người, cộng thêm hắn là 192.
Hơn nữa, bọn họ chỉ có vũ khí mà không có khôi giáp.
Một khi hai quân tao ngộ, Tiễn Vệ Ninh bọn họ thập tử vô sinh.
Cho nên, kỳ thật trong lòng Tiễn Vệ Ninh vẫn có phần bối rối, hắn nhìn Nhâm Tiểu Túc, muốn hỏi vị chủ nhân hắn vừa thuần phục nên làm gì bây giờ.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Tiễn Vệ Ninh một cái:
"Các ngươi tiếp tục học tập, nhớ chăm chỉ vào.”
Tiễn Vệ Ninh:
"Hả?"
"Yên tâm, bọn họ không tới được đây đâu… "
Nhâm Tiểu Túc cười tủm tỉm nói:
"Hiện tại các ngươi chỉ mới suy đoán về năng lực của ta thôi. Dù sao ta cũng nên cho các ngươi có thêm ấn tượng sâu sắc chút để làm cơ sở cho sự tín nhiệm của đôi bên.”
Đám người Tiễn Vệ Ninh hai mặt nhìn nhau, mắt thấy kỵ binh kẻ địch sắp đến, kết quả Nhâm Tiểu Túc lại nói bọn họ chỉ cần lo học cho thật giỏi thôi...
Loại cảm giác này rất kỳ quái, giống như bản thân đang nằm mộng vậy…
Lúc này, Mai Qua đột nhiên thở dài:
"Được rồi, mọi người tiếp tục theo ta học ngôn ngữ Vu Sư nào. Ban đầu ta cũng thấp thỏm lo âu giống các ngươi, nhưng các ngươi nhìn đi, hiện tại ta đã tập thành thói quen rồi."
Nhâm Tiểu Túc nhìn Tiểu Mai với ánh mắt tán thưởng. Mà Lý Thành Quả, Lưu Đình cùng hai Miên Dương Nhân cùng cúi đầu, bộ dáng như đã cam chịu số phận.
"Đại nhân, hiện tại ngài muốn một mình đi đối phó đám kỵ binh đó sao?"
Tiễn Vệ Ninh hiếu kỳ nói.
"Ta?"
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
"Ta không cần xuất thủ."
Nhất thời, trong mắt tất cả mọi người, Nhâm Tiểu Túc càng thêm thần bí, mọi người chợt nhớ tới đồn trong thành Winston: Trang viên Winston bị ba người tập kích, trong đó có một người đeo mặt nạ bạc, không sợ Vu Thuật.
Cho tới bây giờ, người đeo mặt nạ bạc kia vẫn chưa bao giờ xuất hiện qua.
Khi đám người Tiễn Vệ Ninh đi học, Nhâm Tiểu Túc ở bên cạnh nướng thịt dê ăn, thoải mái nhàn nhã như không có việc gì.
Đột nhiên, Nhâm Tiểu Túc ngồi thẳng người, động tác này khiến đám Tiễn Vệ Ninh có chút giật mình:
"Làm sao vậy đại nhân?"
"À, không có việc gì… "
Nhâm Tiểu Túc vẫy vẫy tay với Tiễn Vệ Ninh, hắn nhìn về phía Lý Thành Quả cùng Lưu Đình, thăm dò:
"Hai ngươi thấy được con số 178 trên mông dê không. Theo ta được biết, trên mông mấy con dê thuộc quyền sở hữu của cứ điểm 178 đều được in con số này nhằm để phân biệt với dê của dân chăn nuôi. Khoảng vài tháng trước, có người báo hai con dê bị trộm mất.”
Sắc mặt Lý Thành Quả cùng Lưu Đình đại biến, không ai lên tiếng.
Nhâm Tiểu Túc nín cười hỏi:
"Hai ngươi... Biết việc này sao?"
"Không biết!"
Lý Thành Quả kinh hoảng đứng lên:
"Làm sao chúng ta có thể biết việc này chứ!"
Lưu Đình ở bên cạnh thiếu chút nữa chảy xuống nước mắt khuất nhục...
Đám người Tiễn Vệ Ninh cùng Trần Tĩnh Xu không hiểu lắm. Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, Mai Qua đã hiểu ý của Nhâm Tiểu Túc. Hắn do dự nửa ngày mới nói với Lý Thành Quả cùng Lưu Đình:
"Ta không biết chuyện này, ủy khuất các ngươi rồi..."
Đám người Tiễn Vệ Ninh nghe vậy thì ngơ ngác. Bây giờ không lo ứng phó kỵ binh, sao đột nhiên nói đến chuyện này chứ?
Bởi vì bọn họ căn bản không biết, Lý Thành Quả cùng Lưu Đình đã từng làm dê một thời gian, hơn nữa còn trà trộn vào đàn dê của cứ điểm 178.
...
Trên sơn đạo phương bắc, một chi đội tiên phong 800 người đang nhanh chóng di chuyển.
Móng ngựa giẫm đạp trên đường núi phát ra tiếng vang nặng nề, vó ngựa đều được bọc một lớp da trâu dày. Trong miệng mỗi con ngựa là một cái mộc côn, tránh để ngựa trên đường đi hí vang.
Đây là chi kỵ binh tinh nhuệ trong gia tộc Tudor, dù ban đêm hành quân cũng có thể giữ vững trận hình.
Cứ cách một đoạn thời gian, binh sĩ cưỡi ngựa phía trước sẽ thả chậm tốc độ để người sau tiến lên gió rít.
Cái gọi là gió rít ý muốn cản bớt gió cho kỵ binh đằng sau, khiến người đầu đàn không bị mệt chết.
Người dùng nỏ, tay phải luôn đặt trên cán nỏ ở thắt lưng để đề phòng bị phục kích bất ngờ.
Trong đó có sáu Vu Sư được các kỵ sĩ bảo vệ ở trong, sau lưng họ chừng vài chục km là đội ngũ Vu Sư được phía đến hỗ trợ.
Với chiến lực như thế, đương nhiên không thèm để ý đội ngũ hơn một trăm người của Tiễn Vệ Ninh. Dù trong đội ngũ có Vu Sư như Mai Qua cũng thế.
Trong quá trình di chuyển, một đội kỵ binh hơn chục người ngậm một mảnh đồng trong miệng. Khi họ thổi lên cứ như có tiếng chim kêu thật to, chỉ có người của Kỵ Sĩ Đoàn Tudor mới hiểu được ý nghĩa của tiếng kêu này.
Tiếng kêu lanh lảnh này dù lẫn trong những thanh âm khác cũng không bị át. Đây là cách truyền tin của Kỵ Sĩ Đoàn Tudor.
Nhất là chiến tranh cỡ lớn trong, các quan quân truyền tin sẽ bị trộn lẫn vào nhau, âm thanh không được ôn nhu như tiếng chim hót mà the thé sắc lạnh như tiếng kêu của Hải Đông Thanh.
Vào lúc này, bộ đội tiên phong phía trước đang an tĩnh di chuyển bỗng nghe được tiếng chim hót từ một trạm canh gác. Từng tiếng chim hót không ngừng truyền tới. Trong lúc nhất thời, người của đội tiên phong đều ghìm ngựa không tiến lên nữa.
Tất cả mọi người an tĩnh và nghiêm túc nhìn xung quanh. Mấy trăm người bỗng nhiên đứng lặng trông cực kỳ tráng lệ.
Mọi người nhìn về phía trước, họ thấy được một thân ảnh đeo mặt nạ bạc đang đi tới, Hắc đao dần xuyên hiện từ không trung.
Người cầm đầu đoàn binh sĩ thổi miếng đồng trong miệng nhưng không trực tiếp xông về phía lão Hứa, ngược lại bắt đầu chậm rãi tiến lại gần nhau.
Đội hình vốn có của kỵ binh là xếp thành hai hàng, tuy nhân thủ có vẻ ít nhưng sẽ nhanh chóng đi qua được đường núi.
Mà bây giờ, bọn họ thu đội hình lại là để phòng thủ cho tốt hơn!
Địch nhân chỉ có một nhưng Thánh Điện Kỵ Sĩ của đội tiên phong này cảm thấy, nếu đối phương không nắm chắc sao dám một người ngăn cản đường đi của bọn họ?
Rõ ràng đối phương đã sớm biết bọn họ có bao nhiêu người, bao nhiêu sức chiến đấu nhưng đối phương vẫn tới.
Đây là cảm giác nguy cơ, Thánh Điện Kỵ Sĩ cảm nhận được nguy cơ nồng đậm.
Lúc này bầu trời sao óng ánh trên đỉnh đầu, trăng lưỡi liềm treo thẳng như một chuôi loan đao màu bạc.
Dưới sự biến hóa của trận hình, Thánh Điện Kỵ Sĩ thổi miếng đồng dồn dập. Trong chớp mắt, một tiểu đội chuyên dùng nỏ bắt đầu tấn công lão Hứa.
Thế nhưng ánh mắt mọi người đột nhiên hoa lên. Khi họ lần nữa lấy lại thì giác thì lão Hứa vốn trong tầm mắt nay đã không thấy tung tích!
Thánh Điện Kỵ Sĩ cả kinh, quá nhanh rồi!
Sau một khắc, một chuôi Hắc đao bỗng xuất hiện trong màn đêm, cắt ngang cổ ngựa, xuyên qua thân thể vị Thánh Điện Kỵ Sĩ này.
Chiến mã bị chém đầu, Kỵ Sĩ bị cắt ngang người. Huyết dịch văng tung tóe, không ai có thể phân biệt rốt cục đó là máu ngựa hay máu người.
...
Đám người Tiễn Vệ Ninh đọc theo Tiểu Mai:
"ABC DEFG..."
Kết quả chưa đọc xong, họ đã thấy bầu trường phương xa có thứ gì đó khúc xạ.
"Vu Thuật?"
Tiễn Vệ Ninh bị hù tới mức đứng bật dậy.
Ngay sau đó, bầu trời như có người bắn pháo hoa, ánh sáng không ngừng chớp nhoáng.
Bất quá tầm mắt của đám Tiễn Vệ Ninh đều bị đồi núi cản trở nên không thấy rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
"Người dùng Vu Thuật có lẽ cách chúng ta rất xa nên chúng ta mới không nghe tiếng… "
Tiễn Vệ Ninh dựa theo kinh nghiệm của mình mà đoán, hắn dựng ngón trỏ lên, nheo một mắt đo tỷ lệ, cũng không biết đo theo công thức nào, sau đó tiếp tục nói:
"Xác nhận, hẳn cự ly cách chúng ta chừng ba cây số.”
Nói xong, Tiễn Vệ Ninh liền nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc, muốn hỏi mọi người một chút nên làm gì bây giờ.
Kết quả hắn lại thấy Nhâm Tiểu Túc nhắm mắt lại, tựa hồ đã ngủ.
"Có cần đánh thức đại nhân không?"
Tiễn Vệ Ninh hỏi Mai Qua.
Không đợi Mai Qua trả lời, Nhâm Tiểu Túc mở miệng nói:
"Tiếp tục học tập, học nửa giờ nữa thì nghỉ giải lao, sáng mai tiếp tục lên đường."
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc không để ý tới đám Tiễn Vệ Ninh nữa.
Tiễn Vệ Ninh thầm thở dài, có lẽ đây mới chính là đại lão. Dù nguy hiểm gì cũng có thể thản nhiên và bình tĩnh như thế.
Bất quá Tiễn Vệ Ninh cũng xác định một việc, đội ngũ của bọn họ đang được người thần bí nào đó bảo vệ, chỉ là không có cách nào khác xác định đến cùng có bao nhiêu người thôi.
Đêm hôm đó, xác thực không có bất kỳ Kỵ Sĩ nào có thể xông vào nơi trú quân của họ. Đồi núi cách đó hai cây số như một lớp lá chắn cứng cỏi, che đi hết thảy mọi thứ sau lưng.
Cả đêm Tiễn Vệ Ninh ngủ không được thẳng giấc. Trận đấu tối qua rất nhanh đã chấm dứt, nhưng không lâu sau đó trận thứ hai đã nổ ra.
Nói thật, người bình thường cũng khó lòng ngủ trong hoàn cảnh này, Nhâm Tiểu Túc ngủ được vì hắn không phải người bình thường!
Sáng sớm, Tiễn Vệ Ninh cùng Mai Qua mang theo hai cái quầng thâm gấu trúc rời khỏi lều vải. Bọn họ cuốn lều bạt lại rồi treo lên mông ngựa.
Nhâm Tiểu Túc sảng khoái tinh thần chào hỏi mọi người:
"Chào buổi sáng a, sao trông các người buồn bã ỉu xìu vậy."
Tiễn Vệ Ninh do dự nửa ngày đột nhiên hỏi:
"Đại nhân, đến cùng tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Chúng ta có an toàn không?"
"An toàn, đương nhiên an toàn… "
Nhâm Tiểu Túc vừa cười vừa nói:
"Về phần xảy ra cái gì, đợi lát nữa các ngươi sẽ thấy được."
Hắn vừa nói vậy, Tiểu Mai, Tiểu Tiền, Tiểu An, Tiểu Trình đều hiếu kỳ.
Chuyện xảy ra tối hôm qua khiến mọi người vô cùng hoang mang. Nếu không biết được chân tướng phía sau, chắc họ gấp chết mất.
Sau khi cơm nước vội vàng, mọi người lập tức lên đường. Khi họ đi ngang qua một con đường núi, mùi huyết tinh cùng một mảnh đỏ âu kia trấn trụ tất cả mọi người.
Thậm chí ngay cả chiến mã cũng không muốn đi về phía trước.
Cung nỏ bị hư tản mát đầy đất, vài vết máu trên núi đá như bị người dùng sơn vẩy lên.
Kinh nghiệm tác chiến của Tiễn Vệ Ninh vô cùng phong phú, cho nên chỉ cần nhìn thoáng qua hắn đã có kết luận:
"Đã chết ít nhất 800 người!"
Sau khi dò xét xong, hắn còn thấy hơn 10 thi thể mặc áo bào Vu Sư, ống tay áo được thuê đồ án Hải Đông Thanh vốn trắng noãn nay đã bị nhuộm màu đỏ thẫm.
Trong vòng một đêm, toàn bộ đội tiên phong gia tộc Tudor phái đi phía nam cùng hai nhóm Vu Sư đã chết sạch.
Dù là Hỏa Diễm Kỵ Sĩ Đoàn từng gặp qua sóng to gió lớn, khi thấy một màn như vậy cũng có chút sợ hãi. Mấu chốt ở chỗ, họ thậm chí còn không biết rốt cuộc là ai làm.
"Đại nhân… "
Tâm phúc Diêu Ba đi tới bên cạnh Tiễn Vệ Ninh, nhỏ giọng nói:
"Ta đã nhìn được, nơi này trừ dấu chân ngựa cùng dấu chân của Kỵ Sĩ Tudor ra chỉ còn dấu chân một người…”
Diêu Ba là thành viên có khả năng truy tra nổi danh trong đội ngũ, là một binh sĩ am hiểu phục kích, quan sát tỉ mỉ, năng lực phân tích rất mạnh.
Kỵ Sĩ Tudor mang giày đặc chế nên rất dễ nhận ra, việc nhìn ra dấu chân trên chiến trường không phải việc khó.
"Ý của ngươi là, hơn tám trăm người bị giết bởi chỉ có một người?"
Tiễn Vệ Ninh ê răng hỏi.
"Không sai… "
Diêu Ba thấp giọng nói:
"Hơn nữa vừa rồi ta đã đi xung quanh quan sát, Kỵ Sĩ Tudor bị giết bại có hơn mười người muốn chạy trốn, kết quả tất cả chia nhau ra chạy được chừng mấy trăm mét, đều bị chém chết từ sau lưng.”
Mấy chục người chia nhau chạy trốn vậy mà vẫn bị chết do duy nhất một người gây nên, rốt cục người này có tốc độ nhanh đến thế nào đây?
Chi tiết này thật khiến người khác không cách nào ngờ được!
Hơn nữa, việc khiến Tiễn Vệ Ninh khó tin nhất là chiến đấu nơi đây đang diễn ra. Hắn vẫn đang học ngôn ngữ Vu Sư cách đó mấy cây số. Thâm chí còn đang bị Lý Thành Quả kiểm tra bài viết nữa…
Hình ảnh bạo lực và yên tĩnh chỉ cách nhau có một vùng núi mà như ở hai thế giới hoàn toàn cách biệt vậy.
Mà Nhâm Tiểu Túc thì sao, Tiễn Vệ Ninh nhìn về phía vị chủ nhân mới này. Đối phương nói không có gì thì thật sự không có gì. Cười cười nói nói diệt cả đội tiên phong của Tudor Kỵ Sĩ Đoàn.
Trong lúc nhất thời, Tiễn Vệ Ninh lại kính vừa sợ Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc phi ngựa đi về phía trước:
"Đi, Tiểu Tiền dẫn đường."
Tiễn Vệ Ninh thấp giọng hỏi:
"Chủ nhân, chúng ta có phải tránh đi Tudor không?”
Lúc trước Tiễn Vệ Ninh gọi Nhâm Tiểu Túc là đại nhân, hiện giờ đột nhiên thay đổi xưng hô, không thể không nói, trận chiến này đã để lại ấn tượng quá sâu cho hắn.
"Không cần tránh đi hoàn toàn…”
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Tốt nhất có thể khiến Tudor phái người qua đuổi bắt chúng ta, như vậy các ngươi mới có thể kiếm thêm Chân Thị Chi Nhãn."
Tiễn Vệ Ninh thở dài, đây mới đúng là người hung ác a.
Tiểu Mai cùng Nhâm Tiểu Túc sóng vai mà đi:
"Ngươi vội tới Căn Đặc thành làm gì vậy? Hơn nữa sao đột nhiên đám thợ săn tiền thưởng kia lại nghe lời ngươi như thế? Ngươi từ Trung Thổ, lẽ ra hai bên đâu quen biết gì.”
"Chắc vì ta là thợ săn tiền thưởng có chút dính líu với nhau về nguồn gốc a…. "
Nhâm Tiểu Túc thuận miệng giải thích:
"Sở dĩ ta muốn đến Căn Đặc thành kỳ thật là vì tìm kiếm thân thế của mình."
Còn có, hắn muốn xem thử ban thưởng của nhiệm vụ lần này là gì.
Hắn đã tìm được ba trên bốn manh mối, Nhâm Tiểu Túc thật sự rất mong chờ cái ngày nhiệm vụ này hoàn thành.
"Thân thế?"
Mai Qua hiếu kỳ nói:
"Chẳng lẽ ngươi không biết lai lịch của mình sao?"
"Không biết… "
Nhâm Tiểu Túc cười cười:
"Sau khi tỉnh lại trong một lần hôn mê, ta đã quên hết mọi thứ. Được rồi, nói những chuyện này không có ý nghĩa gì cả. Ta thật hiếu kỳ bộ dáng thanh mai trúc mã của ngươi nha?”
Mai Qua nghĩ nghĩ hồi đáp: "Nàng... Rất chói mắt."
"Ta nghe ngươi nói, Tudor vì nàng là thiên tài Vu Thuật hiếm có nên mới chịu để đệ tử trong nhà cưới nàng… "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Vậy nàng tài giỏi tới cỡ nào?”
"Năm nàng 17 đã cầm tiền đi đập đá. Kết quả chỉ trong lần đầu đã mở ra được Chân Thị Chi Nhãn. Điều này nói lên vận khí của nàng rất tốt, rõ ràng là người được thần minh đều chiếu cố… "
Tiểu Mai thở dài:
"Nàng thử học Vu Thuật, kết quả giáo sư phụ trách dạy nàng phát hiện. Nàng chỉ cần luyện tập trong thế giới minh tưởng một trăm lần, bên ngoài đã có thể phóng thích Vu Thuật."
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt:
"Cái này chính là thiên phú dị bẩm sao?"
"Đúng vậy… "
Tiểu Mai gật đầu:
"Hơn nữa thiên phú ở rất nhiều phương diện. Ví dụ nghe nói trong thế giới minh tưởng của nàng có một thanh trường kiếm khổng lồ, chứng tỏ tinh thần lực của nàng hơn người. Người khác luyện tập một ngày chỉ có năm sáu lần là cùng, nàng lại có thể luyện tập ba mươi lần. Người khác cần mười, hai mươi năm mới thành Đại Vu Sư. Có lẽ nàng chỉ cần ba bốn năm là đủ.”
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ:
"Vậy nàng đúng là mạnh hơn ngươi nhiều."
Tiểu Mai trợn mắt nhìn hắn:
"Ngươi không thể an ủi một chút ta à?"
"Ngươi cũng đừng nhụt chí, ngươi cũng đâu kém hơn nàng… "
Nhâm Tiểu Túc cười nói.
"Hả?"
Tiểu Mai hứng thú:
"Ta không kém hơn nàng?”
"Đương nhiên, ngươi có ta giúp mà… "
Nhâm Tiểu Túc an ủi:
"So với nàng nỗ lực cả đời thì có tác dụng hơn nhiều!"
Tiểu Mai:
"... Ha ha."
"Đúng rồi, nàng kết thân với Tudor thế nào?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Vốn nàng sẽ đi biên thùy làm một tiểu Vu Sư cùng ta. Thế nhưng Tudor phát hiện thiên phú của nàng, lập tức tới nhà xin cưới nàng… "
Mai Qua nói:
"Khi ấy nhà ta đã suy sụp, nhà họ lại không dám chọc tới Tudor, vì vậy đã đáp ứng."
"Khó trách Tudor muốn giết ngươi, không ngờ không phải do tranh giành tình nhân, mà chỉ vì muốn kết nạp thiên tài Vu Sư kia thành ‘người nhà’ thôi…”
Nhâm Tiểu Túc gật đầu.
Nói thật, trông Mai Qua rất giống nhân vật chính điển hình: Người yêu vì thiên phú dị bẩm bị gia tộc khác nhìn trúng. Sau đó Mai Qua mang theo bàn tay vàng trả thù hết thảy...
Mai Qua độc miệng nói:
"Cả dòng họ Tudor chết tiệt."
"Sao cũng được.”
...
Nội thành Winston, gia chủ Berkeley đứng lặng trên thảm đỏ tại thánh đường, toàn thân là giáp bạc sáng lóa.
Trước mặt hắn là một chậu than, lửa trong chậu chập chờn như đang điên cuồng nhảy lên.
Gia tộc Tudor nổi tiếng với Bưng Nứt Chi Thuật. Gia tộc Berkeley là Hỏa Diễm Chi Ca, cả hai cứ như trời sinh đã không thể chung đụng. Những năm qua, chiến tranh quy mô nhỏ giữa hai nhà vẫn luôn diễn ra.
Thậm chí gia tộc Berkeley còn giúp đỡ cho gia tộc Winston đối đầu với gia tộc Voss được Tudor chống lưng.
Hai bên nắm giữ bí thuật băng hỏa khắc chế, mỗi bên chưa bao giờ dừng nâng cao năng lực của mình.
Giờ khắc này, gia chủ Berkeley cầm viên đá màu vàng kim trong tay. Lửa trong chậu than dần biến thành hình dáng con người, tóc của đối phương hình ngọn lửa lay động, trông vừa quỷ dị lại thần bí.
Người trong chậu than mở miệng:
"Đội tiên phong của Tudor đã bị người giết sạch trên đường đi. Đối phương tiếp tục đi về phía bắc, trong phạm vi hoạt động của Tudor Kỵ Sĩ Đoàn.”
"Tudor có bị tổn thất gì không?"
Berkeley hỏi.
"Tổn thất mười hai Vu Sư, trong đó có một tân tú vừa được thăng lên làm Đại Vu Sư. Mười hai viên Chân Thị Chi Nhãn của Vu Sư cũng biến mất không thấy đâu… "
Người trong hỏa diễm đáp.
Lửa trong bồn là phương thức truyền tin của Berkeley.
Loại phương thức truyền tin tương đối nhanh và tiện này chỉ cần ở đây có lửa, hai bên đều có thể liên lạc được. Hơn nữa so với cách của gia tộc Tudor thì đỡ uổng phí con nối dòng hơn.
Tâm tình gia chủ Berkeley bỗng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Vị bằng hữu Vương thị kia không lừa hắn, chỉ cần khiến Tudor đụng tới vị thiếu niên kia, thiếu niên sẽ thay mình làm suy yếu thực lực của Tudor.
Nhân loại kỳ quái như thế đó. Tuy gia chủ Berkeley chịu thiệt vì Nhâm Tiểu Túc nhưng khi hắn phát hiện gia tộc Tudor cũng chịu thiệt thì rất nhiều phẫn nộ đều bị quên sạch. Thậm chí hắn còn ước Nhâm Tiểu Túc sống thật lâu, đừng gặp gia chủ Tudor quá sớm.
Như vậy, thực lực Tudor mới có thể bị Nhâm Tiểu Túc làm cho suy giảm triệt để.
Trong mắt gia chủ Berkeley, tuy Nhâm Tiểu Túc lợi hại nhưng nếu gia chủ Tudor có chuẩn bị, Nhâm Tiểu Túc chưa chắc là đối thủ.
Hắn nói với người bên trong hỏa diễm:
"Ngươi cẩn thận giấu kín hành tung, có tin tức gì thì mau chóng báo ta biết. Mặt khác, nếu có cơ hội hãy thúc đẩy gia tộc Tudor đối địch với đội nhân mã này, ta sẽ cho ngươi vào gia phả. Sau khi ngươi chết, hồn có thể hồn về Thần Quốc."
Người trong hỏa diễm kích động:
"Đây là vinh quang của ta."
Gia chủ Berkeley quyết định chấm dứt cuộc nói chuyện lần này:
"Hỏa diễm và ngươi cùng tồn tại."
"Hỏa diễm và ngài cùng tồn tại."
Nói xong, người lửa nổ tình vô số đốm lửa, biến mất không thấy đâu.
Hỏa diễm sau đó khôi phục bộ dáng lúc trước, phảng phất như chưa có gì xảy ra.