Chương 1189 : Quân Cờ
Chương 1189: Quân Cờ
"Đám người này đều đang nhìn chúng ta… "
La Lam đi trong thành Winston, bỗng nhiên nhỏ giọng nói thầm với Chu Kỳ.
Đám người đại lừa dối, La Lam một đường bắc thượng, trực tiếp vượt qua quận Yorkshire và Vaduz đi đến thành Winston, vì đại lừa dối nhận được tình báo mới: thành Winston sụp đổ, Thiếu soái hiện thân.
Khi nhận được tình báo này, mọi người đều ngựa không dừng vó liền chạy tới. Thế nhưng khi tới nơi, họ lại có chút ngơ ngác, không biết nên tìm Nhâm Tiểu Túc kiểu gì mới được.
Từ sau khi tới vương quốc Vu Sư, La Lam vẫn luôn phàn nàn cùng đại lừa dối. Công tác tình báo của đại lừa dối thật tệ, nội thành Winston lớn như vậy, ngay cả một tên gián điệp cũng không có.
Ở phương diện này, Khánh thị bọn họ làm vô cùng tốt. Tất cả hàng rào ở Trung Nguyên đều có gián điệp của Khánh thị, mặc kệ đi tới đâu cũng đều có người tiếp ứng.
Đại lừa dối tức giận trả lời: Chỉ mới mấy năm gần đây họ mới muốn phản công vương quốc Vu Sư. Sớm hơn thì Tây Bắc còn chưa thống nhất, Trương Cảnh Lâm vẫn chưa trở về chủ trì đại cục, ai có thể nghĩ xa như vậy chứ, mỗi ngày đối phó với Tông thị còn chưa đủ hả.
Cho nên, công tác tình báo của Tây Bắc chỉ vừa mới phát triển mấy năm nay thôi. Lúc trước chủ yếu nhằm vào Tông thị, không còn thừa lực an bài ở vương quốc Vu Sư.
Hiện giờ thật vất vả mới có thể khai triển công tác tình báo, đương nhiên đối tượng giám sát trọng điểm sẽ là Căn Đặc thành chứ không phải thành nhỏ như Winston.
So với Căn Đặc thành, thành Vaduz, thành Winston xác thực chỉ có thể coi là thành thị nhỏ.
Lúc này, bọn họ đi dọc theo con đường phía trước. Từ lúc cả đám vào thành, ánh mắt mọi người đã bắt đầu hướng về phía họ.
Không chỉ thuộc dân mà ngay cả Hỏa Diễm Kỵ Sĩ cũng thế.
Chỉ là Hỏa Diễm Kỵ Sĩ vẫn không rõ lắm vì đám người này, vì thế nhất thời không dám tới gần.
"Chúng ta thật đúng là vạn chúng chú mục a… "
Chu Kỳ cảm khái:
"Lúc trước là ai ra chủ ý cùi bắp này vậy. Sao không đổi thành trang phục của vương quốc Vu Sư?”
"Ta.. "
P5092 bình tĩnh đáp.
Trước khi tới thành Winston, mọi người vốn muốn đi trộm quần áo trong nông trường ở ngoài thành trấn Vaduz, có mà P5092 không chịu.
Vì vậy, mọi người chỉ có thể mặc đồ cũ, cảnh tượng lạ lẫm này bỗng nhiên xuất hiện, không bị chú ý mới là lạ.
Công nghệ dệt đi xuống nên màu sắc quần áo ở vương quốc Vu Sư rất đơn điệu.
Nhóm Vu Sư thích mặc áo choàng màu đen không phải họ thích giả bộ thần bí, mà do màu đen được xem là một trong số những loại vải cao quý.
Hơn nữa, nhóm La Lam không chỉ mặc y phục tác chiến mà trong tay còn cầm những khối kim loại lạ lẫm, phía sau đeo balo leo núi to chừng nửa người…
Thuộc dân thành Winston nhìn bọn họ chẳng khác nào người ngoài hành tinh vậy.
P5092 nói:
"Chúng ta tới đây không phải để dung nhập vào thế giới này. Chúng ta là tới tìm Thiếu soái, để hỗ trợ hắn.”
"Cho nên ngươi mới chọn cách xuất hiện oanh động như vậy… "
Chu Kỳ bất đắc dĩ nói.
"Ừ, nếu Thiếu soái ở đây, rất nhanh hắn sẽ biết tin chúng ta đã tới…”
P5092 nói:
"Chúng ta vừa tới đây, lại không có tin tức gì. Vì thế chúng ta chỉ có thể từ từ đi tìm Thiếu soái. Thay vì vậy sao không tự phóng đại bản thân, để Thiếu soái đến tìm chúng ta."
"Ngươi không sợ sẽ bị người của vương quốc Vu Sư quần công à… "
Chu Kỳ độc miệng nói.
P5092 lãnh tĩnh lắc đầu:
"Sợ cái gì, nếu Thiếu soái ở đây, một mình hắn là có thể giải quyết tất cả. Ngược lại, chúng ta rút lui. Dưới tình huống không có vũ khí nóng, người có thể ngăn cản chúng ta không nhiều lắm. Một khi thật sự có xung đột, trận địa súng máy do Anh Linh của La Lam sẽ cảm lại phía sau, chúng ta cứ thế rời đi là được."
"Nói nhẹ nhàng quá..."
"Trong rương của ngươi và La Lam đều có súng máy hạng nặng, Quý Tử Ngang và Vương Uẩn thì mang theo đạn của súng máy hạng nặng. Chúng ta còn phải sợ kỵ binh?"
P5092 giải thích:
"Yên tâm, đêm qua ta đã để Vương Uẩn và Quý Tử Ngang leo tường thành, ghi lại bản đồ thành Winston. Ta đã tính toán đại khái rồi, có hơn 10 phương án rút lui an toàn.”
Từ khi mấy người này rời khỏi biên cảnh cứ điểm 178 đã bỏ xe đi bộ. Vốn cả đám tính mặc quần áo đơn giản là được, cơ mà P5092 yêu cầu phải đem theo vũ khí hạng nặng, dường như hắn sớm đã nghĩ đến tình huống hiện tại.
May mà tất cả mọi người là siêu phàm giả, khối lượng đồ căn bản cũng không phải vấn đề gì.
La Lam nghĩ nghĩ rồi nói:
"Chúng ta đem theo ngần này vũ khí là để dùng ở đây?”
P5092 giải thích:
"Yên tâm, chỉ tìm được Thiếu soái, chúng ta chẳng khác nào có một kho vũ khí, không sợ thiếu đạn."
Đại lừa dối bổ sung:
"Ừ, lúc trước khi còn ở hàng rào 144, Thiếu soái đã lấy đi hơn 20 khẩu súng máy hạng nặng, còn đạn thì không cần phải nói. Mấy thứ đồ chơi đó không đáng giá ở Tây Bắc. Không riêng gì những cái này, bạo đạn Liên Vân hắn cũng lấy theo. Khi còn ở Chu thị, hắn đã lấy đi 10 rương lựu đạn và súng ống, đạn dược trong kho vũ khí ở đó.”
La Lam hít một hơi lãnh khí:
"Các ngươi đi Chu thị cướp người coi như xong đi, lại còn chôm vũ khí của người ta? Hơn nữa Chu thị chịu để im?”
"Bọn họ còn có thể làm gì, Thiếu soái đã mở miệng, bọn họ còn có thể không cho a. Chu thị cũng sợ chết chứ bộ… "
Đại lừa dối vui cười hớn hở.
"Vậy kế tiếp nên làm thế nào, đứng ở đây đợi Tiểu Túc tới tìm chúng ta?"
Chu Kỳ hỏi.
P5092 nhìn đại lừa dối một cái:
"Bắt đầu đi."
Chu Kỳ:
"? ? ?"
Bắt đầu cái gì, rốt cục các ngươi muốn làm gì thế?
Kết quả, mọi người liền thấy đại lừa dối thả rương kim loại của mình xuống, mở ra thì trong đó có đạn hỏa tiễn cùng lựu đạn…
"Là cái tháng đường ở giữa thành Winston kia đó. Bắn nó đi, nếu Thiếu soái ở đây nhất định sẽ thấy được… "
P5092 chỉ huy đạo
Chu Kỳ:
"! ! !"
La Lam:
"! ! !"
Chu Kỳ và La Lam há to mồm, muốn nói lại thôi. Trước đó La Lam cảm giác hắn đã đủ khoa trương, kết quả bây giờ lại có tên càng lớn lối hơn cả hắn nữa?!
Hỏa Diễm Kỵ Sĩ Đoàn cảnh giới nhìn chằm chằm đám người này, họ thấy có điểm kỳ lạ nên đã phong tỏa cửa thành, dường như muốn giữ đám người đại lừa dối lại, đợi lệnh của gia chủ.
"Đại lừa dối, chờ chút… "
Chu Kỳ mở miệng ngăn lại:
"Chúng ta thật sự không cần cân nhắc lại?”
Đại lừa dối nhún vai:
"Sau khi vào vương quốc Vu Sư, P5092 mới là quan chỉ huy. Ta chỉ nghe lệnh thôi, các ngươi nói với ta cũng vô dụng."
P5092 quay đầu nhìn về phía Chu Kỳ, chân thành nói:
"Mọi hành động đều sẽ có mục đích riêng của nó. Bây giờ việc chúng ta cần phải làm là tìm được Thiếu soái. Dùng cách đơn giản nhất để giải quyết mọi chuyện là ý nghĩa của việc chỉ huy.”
"Ngươi nói vậy ta có thể hiểu, nhưng việc ngươi sắp làm thật sự có hơi quá mức rồi…"
Lúc này Chu Kỳ đã có chút nhức trứng.
...
Tháng Ca Kỵ Sĩ Đoàn của Winston đã xuất phát đi về phía Tây. Họ xây dựng phòng tuyến ở đó, ngăn cả gia tộc Voss quấy nhiễm chiến trường chính.
Có người từng dự đoán, Normand và Tudor còn chưa xuất quân tới thì hai nhà Winston và Voss đã máu chảy thành sông rồi.
Sau hơn 200 năm, Winston tuy dựa vào Berkeley nhưng vẫn rất có quyền tự chủ.
Thế nhưng khi nội chiến bắt đầu, từ khi Berkeley bước bước đầu tiên vào thành Winston, Berkeley chẳng khác nào đã tiếp quản tất cả phía nam của vương quốc Vu Sư.
Winston lớn như vậy chỉ có thể trở thành con ngựa kéo chiến xa. Ngựa đi đâu đều do roi và dây cương quyết định.
Thánh đường Winston đã trở thành bộ chỉ huy tạm thời. Hết thảy tin tức quân sự và chỉ huy đều bắt đầu và kết thúc ở đây, do gia chủ Berkeley quyết định.
Mà vị gia chủ này vẫn luôn đứng lặng trước chậu than không tắt, nhận lấy vô số tin tức từ bên ngoài truyền về.
Hỏa diễm chập chờn, xung quanh giáo đường là vô số bóng đen của các pho tượng Vu Sư lay động, cứ như họ đang sống lại.
"Sự nỗ lực và lên kế hoạch của các tiền bối nay đã đến lúc thu hoạch… "
Gia chủ Berkeley yên tĩnh nói:
"Tudor cùng Normand mục nát, đây đã là lúc họ phải giao Chân Thị Chi Nhãn màu đen ra."
Hắn nắm Chân Thị Chi Nhãn màu vàng trong tay, bắt đầu ngâm xướng chú ngữ. Bóng người dần hiện rõ hơn trong chậu than, cung kính nói:
"Gia chủ, có gì phân phó."
"Truyền tin đến từng góc hẻo lánh nhất của Căn Đặc thành. Báo cho tất cả mọi người, Tiểu Vu Sư Mai Qua đang dẫn theo đội ngũ của hắn đến chỗ đó, Tudor đã mấy lần chặn giết hắn nhưng không thành công… "
Gia chủ Berkeley bình tĩnh nói.
Tin tình báo này không đề cập tới chuyện về Trung Thổ, càng không có nửa chữ nhắc tới Nhâm Tiểu Túc.
Một mặt, Tudor sẽ cố gắng đè tin này xuống, gia tộc đã đứng vững hơn 200 năm sẽ không tiếc mọi giá để Mai Qua trong lịch sử.
Đến lúc đó, thế lực Trung Thổ sau lưng Mai Qua tất nhiên sẽ đối đầu với Tudor.
Cho nên, nghĩ sâu tính kỹ, gia chủ Berkeley thật lòng chờ mong biểu hiện của Nhâm Tiểu Túc.
Chỉ có chút đáng tiếc là lúc trước hắn tưởng đối phương là người của Normand, vì thế đã đưa cho Mai Qua một viên Chân Thị Chi Nhãn màu vàng, muốn dùng thứ này dấy lên hiềm khích giữa Normand và Tudor.
Kết quả viên Chân Thị Chi Nhãn màu vàng này cứ thế bay đi luôn!
Bất quá, trong lòng gia chủ Berkeley lại có kế hoạch khác.
Hắn lần nữa thông qua chậu than gọi một người ẩn núp khác của gia tộc:
"Ngươi báo cho Normand gia biết, Chân Thị Chi Nhãn của Donnery đang nằm trong tay Mai Qua!"
Nghĩ tới lúc tin tức này được truyền ra, khóe miệng gia chủ Berkeley vểnh lên. Hắn muốn xem thử đối mặt với sự tấn công của hai gia tộc đỉnh cấp. Thiếu niên Trung Thổ kia sẽ xử lý thế nào.
Thế lực Trung Thổ nhìn như cường đại nhưng đối với Michelle. Grantham. Berkeley hắn cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.
Vào lúc này, tiếng nổ vang lên từ đỉnh đầu gia chủ Berkeley. Đỉnh giáo đường giữa ban ngày ban mặc cứ thế bị bắn thủng thành một cái lỗ to đùng!
Một phát bắn này bắn đúng vào phía trên chỗ gia chủ Berkeley đang đứng.
Tiếng nổ mạnh quá lớn, hơn nữa tiếng nổ mạnh còn trở nên vang vọng hơn trong giáo đường. Gia chủ Berkeley chỉ cảm thấy lỗ tai mình ù ù, cứ như bị nhét vải bông vào, chẳng nghe ra gì cả.
Từng khối gạch đá lớn bắt đầu rơi xuống phía dưới, vì không được sắt thép chèo chống nên sau khi bị lực oanh kích to lớn này tấn công, cả kiến trúc trở nên lung lay.
Mấy bức tượng đứng lặng trong giáo đường dần ngã xuống. Gia chủ Berkeley trơ mắt nhìn bức tượng cua cha mình bị đập gãy một cánh tay, sau đó bị một khối đá to rơi xuống bể nát…
Bụi bặm cùng gạch đá bay tứ tung. Ý chí của gia chủ Berkeley rất kiên định, hắn rống giận rồi bắt đầu ngâm xướng chú ngữ. May mắn trước khi bị gạch đá nện trúng, hắn đã ngâm xướng chú ngữ xong.
Mấy chục Già Lâu La màu vàng bay lên không trung từ sau lưng hắn, chống đỡ mấy tảng đá to lớn.
Già Lâu La là gia thuật đặc trưng của Winston nhưng đã bị gia chủ Berkeley yên cầu, mà gia chủ Winston thì nào dám nghịch ý.
Gia chủ Berkeley không hổ là một đời Vu Sư thiên tài, hắn đứng sừng sững giữa giáo đường, thao túng Già Lâu La, hoàn toàn không sợ bị vụ nổ ảnh hưởng.
Lúc này, một đội Hỏa Diễm liều chết vọt vào giáo đường. Họ cầm trường mâu trên tay đan chéo trên đầu gia chủ nhằm bảo hộ đối phương không bị đá vụn làm tổn thương.
Kết quả gia chủ Berkeley tức giận đẩy họ ra:
"Đã xảy ra chuyện gì?! Là ai tập kích giáo đường?"
"Gia chủ, vừa rồi có người báo cáo, nói thành Winston xuất hiện vài người có lai lịch không rõ ràng. Cách ăn mặc của đối phương không hề giống chúng ta. Khả năng cao là người tới từ Trung Thổ… "
Kỵ Sĩ Trưởng báo cáo.
Dư chấn do vụ nổ đã dần tan, gia chủ Berkeley sải bước đi ra ngoài:
"Đi, bao vây bọn họ cho ta. Người Trung Thổ khinh người quá đáng! Chuẩn bị ngựa, tập kết Kỵ Sĩ Đoàn, ta muốn đích thân chế tài đám người cuồng vọng này!"
Trong lúc nhất thời, Hỏa Diễm Kỵ Sĩ bắt đầu bao vây đám người La Lam. Một nhóm khác thì bắt đầu tập kết trước cửa giáo đường.
Nhưng không đợi bọn họ tập kết xong, gia chủ Berkeley đã thấy một đoàn tường thành phía xa bỗng hóa thành cát.
Gạch đá màu xanh xây nên tường thành cứ thế hóa thành cát mịn đổ xuống, một lỗ hổng hiện ra.
Thanh âm súng máy hạng nặng rền vang, nặng nề như tiếng trào phúng tới từ địa phục.
Trước đó, Hỏa Diễm Kỵ Sĩ đã phong tỏa tường thành. Tường thành đóng rất chặt, sợ bị đám La Lam đột phá rời đi.
Kết quả, nhóm khách nhân Trung Thổ này hành xử chẳng giống người bình thường. Căn bản không ai thích đi cửa chính cả, cứ thích hủy tường thành!
Chỉ trong hai tuần, tường thành Winston đã bị sụp đổ lần này là lần thứ ba!
Sắc mặt gia chủ Berkeley xanh mét nhìn tất cả. Một Hỏa Diễm Kỵ Sĩ phóng ngựa chạy đến trước cửa giáo đường hét lớn:
"Gia chủ, không biết đám người kia dùng thủ đoạn gì đã phá hủy tường thành. Họ có vũ khí đặc biệt lợi hại của Trung Thổ, căn bản kỵ binh không cách nào tới gần. Không đợi chúng ta hình thành vòng vây, bọn họ đã rời đi từ lỗ hổng đó.”
"Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy hả, cứ thế đứng xem bọn họ rời đi?"
Gia chủ Berkeley khó tin mà hỏi.
"Bọn họ để lại một ít nhân ảnh màu vàng điều khiển vũ khí, sau khi những người đó rời đi, thân ảnh màu vàng bỗng biến mất, căn bản không bắt được a! Một khi chúng ta xông lên, bọn họ sẽ lập tức quay đầu lại dùng vũ khí đến áp chế. Gia chủ, thương vong Kỵ Sĩ Đoàn bây giờ đã rất lớn!”
Hỏa Diễm Kỵ Sĩ dồn dập nói.
"Thương vong thế nào?"
Gia chủ Berkeley hỏi.
Hỏa Diễm Kỵ Sĩ do dự một chút rồi nói:
"Sơ lược hơn năm trăm người. Uy lực số vũ khí kia cực lớn, khiến cơ bắp bị nổ tung, chỉ sợ những Kỵ Sĩ kia sẽ không ra chiến trường được nữa. Nhưng quan trọng nhất là..."
"Nói chuyện đừng có dông dài… "
Gia chủ Berkeley giận dỗi nói:
"Nói một lèo cho xong đi.”
"Quan trọng nhất đã chết ba Vu Sư, trong đó có hai vị là con của ngài… "
Hỏa Diễm Kỵ Sĩ kiên trì nói.
Ba Vu Sư kia chỉ tới trợ giúp, họ vốn đứng từ xa sử dụng Vu Thuật nhưng thật sự tầm bắn của súng máy hạng quá xa đi.
Bình thường mà nói, Vu Thuật có cự ly chừng trăm mét. Ví dụ như Tiểu Hỏa Cầu chỉ có 100m nhưng Già Lâu La có thể vượt qua 1000m.
Cự ly như thế đã rất tốt rồi, đủ để dùng trong chiến tranh cỡ lớn. Dù là kỵ binh đi nữa, một khi đối mặt với Vu Thuật cũng sẽ bị áp chế.
Nhưng súng máy hạng nặng lại có tầm sát thương chừng 2000m…
Vì thế ba Vu Sư kia còn chưa kịp tới gần đã bị bắn chết.
Gia chủ Berkeley người đầy bụi đất, ngồi trên lưng ngựa, hắn cắn răng im lặng nửa ngày nói:
"Trước khi động thủ họ từng nói gì, làm gì?”
"Lúc vừa vào thành họ từng hỏi thăm thuộc dân… "
Hỏa Diễm Kỵ Sĩ đáp:
"Dường như họ đang tìm Thiếu soái của mình.”
Gia chủ Berkeley nghe thế liền bất đắc dĩ, Vương Văn Yến từng nói với hắn, Nhâm Tiểu Túc chính là Thiếu soái của cứ điểm 178.
Cho nên, những người này là tới tìm Nhâm Tiểu Túc!
Gia chủ Berkeley nghĩ mãi không thông. Đám người cứ điểm 178 này uống lộn thuốc à. Sao tên nào tên nấy đều vô pháp vô thiên vậy?
Lúc này hắn mới vừa mới xem thế lực Trung Thổ như quân cờ, vậy mà chưa đắc ý quá hai phút thì đối phương đã hủy giáo đường!
Thế nào, bây giờ thịnh hành việc phá hỏng niềm vui của người khác hả? Người Trung Thổ các ngươi có bị rảnh rỗi quá không, cứ thích chạy tới đây làm trò? Tường thành từng làm gì các ngươi hả?
Mắt thấy kẻ địch từ phương bắc sắp tới mà bây giờ tường thành lại bị thủng, có muốn xây lại cũng không kịp.
Tường thành bị thủng còn đánh đấm cái rắm gì nữa!
"Lui lại, rút về thành Vaduz hướng nam… "
Gia chủ Berkeley lạnh giọng nói.
"Gia chủ, chúng ta không đuổi theo những người này sao?"
Hỏa Diễm Kỵ Sĩ hỏi.
"Không đuổi… "
Gia chủ Berkeley cười lạnh:
"Bọn họ sẽ đi về hướng bắc, cứ để Tudor cùng Normand đau đầu đi."
"Phụ thân, bọn họ hủy tường thành của chúng ta, chúng ta cứ vậy thả bọn họ rời đi?"
Một Vu Sư trẻ tuổi ở bên cạnh hỏi.
Vị Vu Sư này cầm Chân Thị Chi Nhãn màu đỏ. Hơn nữa từ trước đã đứng canh trước của thánh đường. Hắn là người con trai mà gia chủ Berkeley thích nhất. Nói không chừng còn có thể kế nhiệm chức gia chủ đời tiếp theo.
Gia chủ Berkeley giải thích với hắn:
"Bây giờ mà đuổi theo, khả năng sẽ đụng phải Tudor Kỵ Sĩ Đoàn đang xuôi nam. Ngươi phải nhớ kỹ, trên chiến trường tuyệt đối không được xử trí theo cảm tính. Mọi quyết định đều phải lấy mục đích thắng lợi làm ưu tiên."
"Đã rõ, cám ơn phụ thân dạy bảo… "
Người trẻ tuổi gật đầu:
"Lúc này chúng ta rời khỏi thành, đụng độ Tudor thì quả thật có chút bất lợi cho chúng ta.”
"Ừ, ngươi hiểu là tốt rồi… "
Gia chủ Berkeley cầm được thì buông được. Lúc này hắn nghiêm túc suy tính rồi nói:
"Thành Winston đã không kịp sửa nữa. Chúng ta không thể dùng một tòa thành thế này đánh nhau với Tudor, cho nên lui về Vaduz mới là lựa chọn sáng suốt nhất."
"Nếu chúng ta rút lui, có khác nào từ bỏ lãnh thổ của Winston, bọn họ sẽ chịu sao?"
Người trẻ tuổi hỏi.
Gia chủ Berkeley cười lạnh:
"Về sau giúp họ đánh về là được."
Nói thật, gia chủ Berkeley cảm thấy rất khó chịu. Còn chưa thấy cái bóng của kẻ địch mà họ đã bị đánh lui rồi.
Nghiệp chướng a!
Chỉ là trước khi rút về phía nam, gia chủ Berkeley bỗng lệnh cho hai nhóm chia làm hai hướng đi về phía Normand cùng Tudor, mà hai chi binh sĩ này có nhiệm vụ gì thì không ai biết.
...
Vào lúc tường thành Winston lần thứ ba bị phá hư, Nhâm Tiểu Túc lại đánh được thêm hai tốp truy binh khác của Tudor, sau đó dẫn theo đám Tiễn Vệ Ninh biến mất trong đường núi, thoát khỏi sự quan sát của gia tộc Tudor.
Lúc này, truyền thuyết về Mai Qua đã được đưa tới Căn Đặc thành và nhanh chóng lan truyền bên trong. Có người nói hắn là một thiên tài Vu Sư khiêm tốn, dùng sức một người diệt hơn 800 Kỵ Sĩ của Tudor.
Cũng có người nói hắn là con riêng của gia tộc Normand, nhận được sự truyền thụ từ Vu Sư đỉnh cao, nắm giữ Không Bạo Thuật của Normand.
Còn có người nói Mai Qua có thù với Tudor, đó là mối thù đoạt vợ. Lúc trước Tudor cố tình phái hắn tới biên thùy, hắn may mắn lấy được cơ duyên lớn, chỉ sau hai năm đã thành Đại Vu Sư.
Lần này Mai Qua quay về Căn Đặc thành là muốn khiến gia tộc Tudor phải trải qua gió tanh mưa máu.
Nói gì thì nói, mỗi một lời đồn đều có căn cứ, chứ chẳng phải chỉ đồn chơi.
Hiện tại gần như tất cả mọi người ở Căn Đặc thành đều biết, gia tộc Tudor phải hao tốn rất nhân lực và vật lực để đuổi bắt Mai Qua. Cơ mà từ trước đến nay đều chưa từng thành công qua.
Hơn nữa, bên cạnh Mai Qua còn có mấy trăm danh Kỵ Sĩ trung thành và tận tâm với hắn.
Mỗi câu chuyện đều khác nhau, ai cũng thích thêm mắm dặm muối cả.
Một tiểu Vu Sư đơn thương độc mã khiêu chiến gia tộc quyền quý đỉnh cấp. Thuộc dân thật sự rất thích loại chuyện xưa này, ai cũng mong có ngày bản thân trở thành Vu Sư, đây là giấc mơ của tất cả mọi người trong vương quốc Vu Sư này. Họ cũng mong bản thân có ngày được giống Mai Qua, dù là gia tộc đỉnh cấp cũng không thể làm gì mình.
Lúc mọi người chè chén đều sẽ nhắc tới chuyện này.
Trong nơi ồn ào hỗn loạn, Mai Qua đứng trước một miệng cống thoát nước ngoài Căn Đặc thành, quay đầu lại hỏi:
"Thật sự phải chui vào sao?"
Miệng cống trước mặt cao hơn nửa người, nhìn từ ngoài vào tối im không thấy điểm cuối.
Chỗ này bốc lên mùi tanh tưởi, trên mặt đất còn có chuột chạy qua, căn bản không hề sợ người.
Trần Tĩnh Xu nhìn Mai Qua:
"Hiện giờ Căn Đặc thành đã giới nghiêm. Nếu ngươi muốn lặng yên không một tiếng động lẻn vào, nhất định phải đi từ chỗ này. Yên tâm, vào đây rồi ngươi sẽ khám phá ra một thế giới còn phồn vinh náo nhiệt hơn so với trên mặt đất nữa.”