Chương 1190 : Chưa Thấy Qua Các Mặt Của Xã Hội
Chương 1190: Chưa Thấy Qua Các Mặt Của Xã Hội
Trong đường cống ngầm rộng lớn là một mảnh tối đen, cửa động thâm thúy giống như đã hút hết ánh sáng mặt trời.
Không trách Mai Qua sẽ sợ, ngay cả loại người thân kinh bách chiến như Tiễn Vệ Ninh vẫn muốn vào đi. Sau khi điều chỉnh tâm lý thật tốt, hắn hít sâu một hơi rồi tiếp bước.
Trần Tĩnh Xu vẫn bình tĩnh, vì nàng biết nước của đường cống này chảy xuôi đi đâu.
Nhâm Tiểu Túc nhận ra, e rằng tổ chức thợ săn tiền thưởng hoạt động tại thế giới ngầm dưới Căn Đặc thành. Hơn nữa còn có địa vị hết sức quan trọng vì bọn họ vô cùng quen thuộc nơi này.
Hắn đánh giá hướng nước chảy rồi hiếu kỳ hỏi:
"Đợi đã, đây là cống thoát nước hiện đại, tuy đã cũ nát nhưng với trình độ hiện tại của vương quốc Vu Sư, không thể nào có được loại công nghệ này."
Bê tông trên vách tường cống thoát nước đã bị ăn mòn vô cùng nghiêm trọng, ngay cả ống thép cũng đã hiện ra.
Đây là lần đầu tiên Nhâm Tiểu Túc thấy kiến trúc được xây dựng bằng xi măng cốt thép tại vương quốc Vu Sư, cảm giác mới lạ như khi hắn thấy phế tích văn minh nhân loại thời kỳ trước trong Cảnh Sơn vậy.
Cho nên, Căn Đặc thành được xây dựng trên cơ sở của thành thị trước tai biến. Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc có chút ngoài ý muốn.
Hơn nữa, điều khiến hắn kinh ngạc hơn là cống thoát nước này lại được bảo tồn lâu như thế.
Theo lý luận mà nói, tuổi thọ sử dụng của xi măng cốt thép rất cao, không có hạn mức cao nhất.
Nhưng trên thực tế, chỉ cần kiến trúc bên trong bị lộ ra ngoài không khí, chúng sẽ bị oxy hoá, phong hoá, ảnh hưởng từ thời tiết. Nếu sắt thép bên trong bê tông mục nát thì tốc độ hư hao sẽ càng nhanh hơn.
Cho nên, công nghệ xây dựng đường ống thoát nước này nhất định rất cao, bằng không sẽ không thể chịu nổi tới tận 200 năm.
Trần Tĩnh Xu nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc:
"Trung Thổ đều được xây dựng bằng loại công nghệ này sao?"
"Trên cơ bản thì hàng rào nào cũng vậy…. "
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
"Ít nhất dùng tốt hơn gạch đá nhiều.”
Trần Tĩnh Xu nói:
"Kỳ thật trước khi tai biến phủ xuống, đại bộ phận người của Vu Sư đều ở trong thành phố dưới lòng đất này. Mọi người xem nơi này nơi nhà mới, ở trong đó kéo dài hơi tàn."
Người chung quanh đều im lặng lắng nghe. Đây là lần đầu tiên Tiễn Vệ Ninh được nghe kể những chuyện này. Đây đều là những chuyện cũ mà tổ chức Vu Sư chưa từng nhắc tới.
Trần Tĩnh Xu nói tiếp:
"Về sau, tai biến đã qua, các Vu Sư dẫn theo mọi người quay về mặt đất, xây dựng lại quê hương của mình. Ban đầu mọi người sống chung rất hòa hợp, nhưng từ khi Russell chết, tổ chức Vu Sư dần bóc lột người bình thường, vì vậy con người cũng bị chia rẽ.”
Thời điểm mọi người còn ở trong lòng đất, tất cả vì đối kháng với sự tàn khốc của tai biến nên mới đoàn kết lại. Khi đó tuy khó sống nhưng vì được Russell cùng các Vu Sư bên cạnh hắn hỗ trợ cũng xem như khá lắm rồi.
Bởi vì mị lực của Russell, mọi người cũng đều nguyện ý coi hắn là người đứng đầu, tin tưởng cách xử lý của hắn.
Lúc ấy Russell còn lập hai ủy ban tạm thời dưới mặt đất, xây dựng tòa án tạm thời. Dù là Vu Sư phạm pháp, ức hiếp người bình thường cũng sẽ phải chịu chế tài.
Hơn nữa, ác ở chỗ, nếu Vu Sư phạm pháp sẽ trực tiếp bị tịch thu Chân Thị Chi Nhãn.
Không có Chân Thị Chi Nhãn, Vu Sư chẳng khác gì người bình thường.
Khi đó, Vu Sư của các quý tộc xưa cũ muốn đối kháng Russell. Nhưng trước tai biến họ còn đánh không lại Russell thì sau tai biến càng không cần nói.
Những quý tộc xưa cũ này ngay cả bản thân còn không nuôi sống chứ đừng nói nuôi ngần ấy người con. Gia tộc Vu Sư không còn nơi dụng võ, chỉ có thể bị Russell treo ngược lên đánh.
Cho nên, đợi mọi người trở về mặt đất và lên kế hoạch giết Russell vì họ biết, chỉ cần Russell còn ở đó ngày nào, quý tộc Vu Sư xưa cũ vĩnh viễn không cách nào ngóc đầu lên nổi.
Lúc ấy, Russell đã bắt đầu tìm cách xây dựng trường học Vu Sư. Nếu để hắn đánh vỡ rào cản giữa Vu Sư và người bình thường, quý tốc Vu Sư chắc chắn sẽ bị tan rã.
Các quý tộc vì không giao Vu Thuật mình độc chiếm, vì cam đoan huyết thống được kéo dài nên đã xúi giục Voss đầu độc Russell.
Russell vừa chết, thế lực Vu Sư của hắn mới dần tiêu tán. Đại bộ phận những người còn lại cũng chết trong trận vây quét của quý tộc xưa cũ.
Khi chế độ bóc lột lần nữa được xây dựng lên, một số người vì không thể nhịn được đã chống đối gia tộc Vu Sư. Để tự bảo vệ mình, họ phải lần nữa quay về thế giới dưới lòng đất.
Người của tổ chức Thánh Đường cũng đi theo.
Trần Tĩnh Xu nhìn Nhâm Tiểu Túc:
"Sống dưới đó rất gian khổ. Ban đầu, gia tộc Vu Sư từng nhiều lần xuống vây quét. Tất cả mọi người phải cố gắng tránh né, may sao thế giới dưới lòng đất khá lớn nên họ không tìm ra tung tích của chúng ta. Về sau, mọi người mới phát hiện, kỳ thật sống tại đây cũng không tệ, vật tư cũng dần phong phú hơn. Trên và dưới mặt đất dần phân ra hai hệ thống hoàn toàn độc lập."
"Hiện tại thì sao, ta thấy các ngươi đã bắt đầu hành động rồi?”
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói:
"Là chuyện gì đáng để các ngươi mạo hiểm xuất động, dù có thể sẽ mất mạng."
"Vì một phần kiến trúc dưới mặt đất đã dần mục nát… "
Trần Tĩnh Xu nói:
"Dựa theo tính toán, chỉ sợ dưới đây chỉ duy trì được tầm hai mươi năm là sụp. Chúng ta không có thủ đoạn gia cố nên chỉ có thể trở về mặt đất."
"À, cho nên trước khi trở về. Các ngươi cần giải quyết gia tộc Vu Sư trước, bằng không vừa ngoi đầu lên là tòi liền… "
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
"Nhưng các ngươi ra tay quá muộn, Vu Sư trên mặt đất đã hình thành quân sự ổn định rồi.”
"Chung quy cũng vì kiếm một đường sống thôi…. "
Trần Tĩnh Xu giận dữ nói:
"Chúng ta cũng biết việc này rất khó nhưng không tranh thủ sẽ tìm đâu ra đường sống.”
"Hiện tại các ngươi tìm được rồi… "
Nhâm Tiểu Túc cười tủm tỉm nói.
Trần Tĩnh Xu bình tĩnh:
"Ngươi muốn nói, ngươi chính là đường sống của chúng ta đúng không.”
"Đoán đúng rồi, có tiến bộ… "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Dưới tình huống không có ngoại lực, dù các ngươi có phát triển thêm hai trăm năm nữa cũng đánh không lại những Vu Sư đó. Nhưng dựa vào đám đệ tử ăn chơi trác táng kia, chúng căn bản không xử lý được chuyện lớn gì. Cho nên các ngươi chỉ có thể dựa vào ngoại lực."
Trần An An ở bên cạnh quật cường nói:
"Chúng ta rất lợi hại."
"Đáng tiếc các ngươi không có kinh nghiệm đấu tranh phong phú, luôn gửi gắm hy vọng về việc gia tộc Vu Sư sẽ lột xác là chuyện không hiện thực. Nhưng người chỉ biết có lợi ích kia thì có thể làm được gì?”
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Cho nên, các ngươi cần khiến gia cấp vô sản bị bóc lột đứng lên... Được rồi, không nói nữa, nói sẽ xảy ra chuyện mất."
Trần Tĩnh Xu nghe được mà sững sờ:
"Vậy ngươi dựa vào gì nói ngươi là đường sống của chúng ta. Ta thấy ngươi cũng đâu có kinh nghiệm đấu tranh gì. Hơn nữa còn chưa quen cuộc sống nơi đây, ai chịu giúp ngươi? Hơn nữa, ta biết ngươi căn bản sẽ không ở lại đây quá lâu. Ngươi sẽ có lúc không quản nổi chuyện nơi này.”
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
"Lúc trước Russell làm thế nào, hiện tại ta sẽ làm thế đó."
Cách làm của Russell, đương nhiên là treo ngược đám quý tộc lên đánh một trận, sau đó khiến mọi người cùng đồng tâm hiệp lực tiến về phía trước.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc so với Russell thì càng tàn nhẫn hơn. Tuy hắn không am hiểu đấu tranh quyền lực nhưng hắn biết giết người.
Russell không giết người vì hắn là Vu Sư. Nhưng Nhâm Tiểu Túc thì không, từ vừa mới bắt đầu, hắn đã không có bất kỳ lòng thương hại với Vu Sư, giữa hai bên chỉ có huyết hải thâm cừu.
Đám người Tiễn Vệ Ninh đi bên cạnh chỉ im lặng lắng nghe hai người này nói chuyện.
Hôm qua Tiễn Vệ Ninh còn tưởng Nhâm Tiểu Túc chỉ muốn giết Vu Sư mà thôi. Kết quả hiện tại mới hiểu được, kỳ thật đối phương đang muốn khiêu chiến tất cả vương quốc Vu Sư.
Hai chuyện này nhìn sơ qua thì giống nhau nhưng kết quả lại hoàn toàn khác nhau, độ khó cũng hoàn toàn bất đồng.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu cười nói với đám Tiễn Vệ Ninh:
"Đừng sợ, dù thất bại thì các ngươi vẫn có thể tới Trung Thổ với ta. Đây là đường lui ta lưu cho các ngươi."
"Chủ nhân không cần lo, chỉ cần chủ nhân không ruồng bỏ chúng ta, chúng ta tự nhiên sẽ thề chết đi theo… "
Tiễn Vệ Ninh vội vàng chứng tỏ trung tâm.
Thời điểm này, Trần Tĩnh Xu nhăt một cành cây, sau đó để An An quấn vải rồi thoa dầu lên đó, đốt lửa.
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt:
"Đây là sao vậy?"
"Đốt đuốc a… "
Trần Tĩnh Xu nói:
"Sau khi vào cửa động nhất định phải theo sát ta. Nếu cầm đuốc đi tới những khu vực nhất định nào đó sẽ bị trúng độc khí hoặc nổ chết.”
"Khí độc? Nổ chết?"
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc:
"Trong đường cống ngầm này còn cơ quan à, là ai thiết trí?"
Trần Tĩnh Xu nói:
"Có thể là người kiến tạo thành phố này thiết trí. Mà khu vực nổ lại vô cùng đột nhiên, cũng không biết vì sao."
Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười:
"Đây rõ ràng không phải cơ quan gì cả, rõ ràng do các ngươi đốt lửa, gặp khí mêtan nên phát nổ thôi.”
Khi thành phố dưới lòng đất này được xây dựng nhất định đã cân nhắc tới vấn đề thông gió. Cơ mà qua thời gian dần trôi, trong đây đã có vài chỗ bị sụp, khiến khí mêtan bị tích trữ, lại gặp lửa, không nổ mới là lạ.
Cho nên đây không phải có ngươi cố tình bố trí….
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Được rồi, đừng đốt đuốc nữa."
Nói xong, hắn lấy hơn 10 cái đèn pin cường quang ra. Sau đó lấy ra tiếp một thiết bị chiếu sáng từng lấy được ở chỗ Khánh thị.
Trần Tĩnh Xu và đám người Tiễn Vệ Ninh ngơ ngác cầm đèn pin:
"Đây là gì?"
"Ấn vào chốt mở đi… "
Nhâm Tiểu Túc làm mẫu cho bọn họ, chỉ thấy một nhúm ánh sáng chiếu vào đường cống ngầm. Khoảng cách chừng chục bước sáng lòa như ban ngày.
Trần Tĩnh Xu nhất thời kinh ngạc:
"Đây rốt cục là thứ gì?!”
Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc bỗng có cảm giác như nền văn minh cấp cao đang trang bức với nền văn minh cấp thấp...
Hắn kiên nhẫn giải thích:
"Đây là khoa học kỹ thuật, dùng điện làm nguồn năng lượng đến cung cấp cho thiết bị chiếu sáng. Nếu ngươi dùng chế độ ánh sáng thấp nhất có thể chiếu sáng suốt 10 tiếng.”
Tiễn Vệ Ninh xem xét tường tận đèn pin trong tay, giống như nhặt được bảo bối vậy:
"Chủ nhân, vật trân quý thế này, sao ngài lại đưa cho chúng ta dùng?"
Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười:
"Cái này mà trân quý gì, chỉ phù hợp cho đội chiến bộ thôi! Các ngươi không biết gì về Trung Thổ, hơn nữa dưới sự khống chế của tổ chức Vu Sư, các ngươi lại không biết gì về khoa học kỹ thuật."
"Trung Thổ thần kỳ như thế sao?"
Tiễn Vệ Ninh cảm khái. Giờ khắc này, hắn thậm chí còn có một loại muốn tới Trung Thổ nhìn thử xem.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
"Chỉ một cái đèn pin cường quang đã khiến các ngươi vui mừng. Đợi các ngươi thấy được máy chụp ảnh, nước uống, TV các loại thì không beiets còn ngạc nhiên đến thế nào nữa. Yên tâm đi, về sau dù có để các ngươi ở lại phân bộ Tây Bắc. Các ngươi vẫn có thể thường xuyên tới Trung Thổ dạo chơi."
Vương quốc Vu Sư cách cứ điểm 178 một ngàn km. Phương tiện giao thông hiện tại không tiện di chuyển nhưng nếu dùng đoàn tàu hơi nước với tốc độ cao nhất, chạy 10 tiếng là tới.
Thời điểm này, Trần Tĩnh Xu nhìn đèn Nhâm Tiểu Túc cầm trong tay:
"Ngươi đang cầm gì vậy?”
"Cái đồ chơi này kêu đèn tritium… "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Nó sử dụng vật liệu phóng xạ làm nguồn năng lượng chiếu sáng mà không bị hư hại. Nó có thể được sử dụng trong 20 năm hoặc thậm chí là lâu hơn. "
"Oa! 20 năm?!"
Người chung quanh toàn bộ cảm thán.
Trong nháy mắt, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy bản thân như đang đối mặt với một đám tiểu bảo bảo hiếu kỳ.
Hắn yên lặng dò xét đám tiểu bảo này một cái rồi lấy kính viễn vọng quân dụng ra đưa cho Tiễn Vệ Ninh:
"Tới đây, thử một chút, thứ đồ chơi này có thể giúp ngươi nhìn vô cùng xa."
"Oa! Rõ quá vậy!"
Tiễn Vệ Ninh sợ hãi than:
"Sao thứ này thần kỳ vậy?!”
Trần Tĩnh Xu cầm kính viễn vọng, nàng phát hiện bản thân có thể trông thấy được quang cảnh cách đây mấy trăm mét!
"Đây là khoa học kỹ thuật của Trung Thổ… "
Trần Tĩnh Xu thì thào nói.
Tất cả mọi người thay phiên nhau dùng kính viễn vọng, sau đó mỗi người đều thán phục từ tận nội tâm.
"Ta thích bộ dáng chưa từng thấy các mặt xã hội này của các ngươi… "
Nhâm Tiểu Túc cười tủm tỉm.
Lời này khiến đám Trần Tĩnh Xu có chút khó chịu, nhưng bọn họ lại không biết nên phản bác như thế nào...
Nhâm Tiểu Túc nhìn bọn họ một cái, sau đó lấy một cây súng lục Muffler ra, bắn một phát lên trời.
Chỉ thấy con chim sẻ kia bị bắn cho lông vũ bay tán loạn, thẳng tắp rớt xuống đất.
"Oa, lợi hại như vậy?"
Người chung quanh lần nữa thán phục.
Nhâm Tiểu Túc kêu Tiễn Vệ Ninh cầm chim sẻ về:
"Ngươi nhìn miệng vết thương con chim sẻ này đi."
Tiễn Vệ Ninh kiểm tra một chút, phát hiện thân thể con chim bị bắn xuyên qua, huyết nhục mơ hồ.
Hắn kinh ngạc nói:
"Chủ nhân, đây là vũ khí của Trung Thổ sao?"
Năm nay Tiễn Vệ Ninh 31 tuổi nên không tham gia trận chiến 17 năm trước, nhưng hắn từng nghe nói về thứ này.
Bất quá khi đó hắn chỉ nghe người khác miêu tả về súng ống và có chút bán tín bán nghi thôi. Cho đến giờ phút này hắn mới hiểu được, rốt cục thứ đồ chơi này có bao nhiêu hung ác.
"Nơi này bên cạnh Căn Đặc thành nên không cách nào cho các ngươi thấy uy lực của thứ này. Súng lục chỉ là loại vũ khí có uy lực nhỏ nhất thôi… "
Nhâm Tiểu Túc giải thích:
"Đặc điểm của nó là độ chính xác cao hơn so với cung tiễn, uy lực cũng mạnh, hơn nữa tốc độ cực nhanh, gần như vô pháp tránh né."
Trần Tĩnh Xu nói:
"Thứ này lợi hại hơn rất nhiều so với ám tiễn."
Người như Trần Tĩnh Xu, Tiễn Vệ Ninh chỉ cần nhìn một cái là thấy rõ sự chênh lệch của hai thứ này. Mà Mai Qua, Lý Thành Quả, Lưu Đình chỉ có thể dừng lại ở "Thật là lợi hại!" "Oa!" "Ngoạ tào!" như vậy. Bọn họ biết thứ đồ chơi này lợi hại nhưng không biết lợi hại đến mức nào...
Nhâm Tiểu Túc cầm súng lục nhét vào trong tay Tiễn Vệ Ninh:
"Khi nào có cơ hội sẽ dẫn các ngươi đi luyện thương pháp một chút, đợi các ngươi quen rồi sẽ phân cho mỗi người một cây cùng 100 viên đạn.”
Tiễn Vệ Ninh nhất thời cảm động:
"Chủ nhân, thứ đồ chơi này mà ngài cũng có thể đưa cho chúng ta, ngài thật sự quá khẳng khái a!"
"Khục khục, các ngươi cũng đã tuyên thệ thuần phục, ta đương nhiên không thể giấu giếm a… "
Nhâm Tiểu Túc nói.
Trần Tĩnh Xu do dự một chút:
"Có thể bán cho ta một cái không. Ta có thể đưa tiền, một trăm kim tệ đủ không?"
Nói thật, giờ khắc này Nhâm Tiểu Túc thật sự rất muốn bán vũ khí cho vương quốc Vu Sư. Một khẩu súng lục bình thường mà bán được 100 kim tệ lận đó! Lời quá là lời rồi!
Bất quá cuối cùng Nhâm Tiểu Túc vẫn không đồng ý, hắn đưa hẳn cho Trần Tĩnh Xu một khẩu súng lục, nói:
"Ta có thể cho ngươi không, cơ mà nếu chưa biết xài lại đi bắn lung tung sẽ rất dễ gặp chuyện không may. Còn nữa, nhất định phải nhớ kỹ, thứ đồ chơi này cực kỳ nguy hiểm, vĩnh viễn đừng chĩa họng súng về phía mình.”
Sở dĩ Nhâm Tiểu Túc nghĩ tới chuyện muốn đưa cho đám người này súng ống là vì cảm thấy lúc trước hắn đã dùng cách quá quanh co rồi.
Lúc trước hắn muốn thành lập Kỵ Sĩ Đoàn mạnh nhất vương quốc Vu Sư. Sức chiến đấu Vu Thuật đoàn thể chẳng khác nào máy bay ném bom cả, vừa mạnh lại không tốn tiền, hơn nữa còn không lãng phí súng ống đạn được.
Tuy nhiên, về sau Nhâm Tiểu Túc lại thay đổi suy nghĩ, dù sao súng lục và súng trường cũng chẳng đáng mấy đồng. Đạn cũng vậy, sao hắn không nhân lúc những người này chưa trở thành Vu Sư mà trang bị vũ khí, giúp họ trở thành binh sĩ nhỉ?
Súng trường cộng thêm súng máy hạng nặng còn chẳng phải sẽ treo ngược kỵ binh lên mà đánh sao? Nếu trong địa hình thuận lợi, một trăm binh sĩ đối đùa với mấy ngàn kỵ binh đều được.
Hơn nữa, trên đường đi về phía bắc, Tiễn Vệ Ninh đã cho hắn thấy một tuyệt chiêu đặc biệt của tên này: Cách không đo đạc!
Thứ đồ chơi này nghe thì mơ hồ, nói nôm na là dựng thẳng ngón cái, đo lường tính toán cự ly kẻ địch.
Cũng vì thế, Tiễn Vệ Ninh quả thật là pháo binh trời sinh a... Chỉ cần bồi dưỡng một chút là có thể ôm pháo cối chạy khắp nơi, mặc dù là công kích vật lý nhưng cũng không khác gì so với Vu Thuật, hơn nữa còn mạnh hơn đám Vu Sư kia nhiều…
Dù là Nhâm Tiểu Túc hiện tại, hắn cũng không dám nói không sợ hỏa lực. Cùng lắm hắn chỉ tránh né được đường đạn thôi, nếu bị pháo cối bắn vào người vẫn phải chết không thể nghi ngờ.
Đây là thứ mà ngay cả Nhâm Tiểu Túc còn sợ chứ đừng nói tới đám Vu Sư.
Vì vậy, trước khi thành lập Kỵ Sĩ Đoàn, chẳng phải thành lập quân đội hiện đại để chống lại Vu Sư càng tốt à. Dù sao hắn cũng không thiếu vũ khí ...
"Đi thôi, đi vào trước lại nói… "
Nhâm Tiểu Túc nói.
Trần Tĩnh Xu cầm đèn pin cường quang đi phía trước dẫn đường. Mọi người đi theo sau nàng, thanh âm dẫm lên nước lõm bõm vang vọng khắp đường ống, nghe vô cùng đột ngột.
Nhâm Tiểu Túc nhìn vách tường miệng cống thì thấy vài hình vẽ xấu xí kỳ lạ, có Trung văn, cũng có ngôn ngữ Vu Sư. Các hình vẽ, chữ viết đầy màu sắc, giống như một biểu tượng tâm linh đặc biệt.
Hắn không hiểu ngôn ngữ Vu Sư nhưng đọc được Trung văn.
Chữ viết trên vách tường kia tự do, phóng khoáng kèm theo những ký tự kỳ quái.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
"Đây đều ai viết vậy?"
"Đương nhiên là cư dân dưới lòng đất… "
Trần Tĩnh Xu nói:
"Tiện tay vẽ xấu mà thôi, nghe nói trước tai biến, mọi người rất thích vẽ xấu lên tường."
"Lúc trước ta nghe nói gia tộc Normand vì tìm Donnery đã giết rất nhiều người dưới lòng đất?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Gần như vậy… "
Trần Tĩnh Xu bình tĩnh nói:
"Đại khái giết gần một nửa a. Nhưng sau hơn trăm năm rời đi, họ đã không còn quen thuộc với tình hình dưới lòng đất. Vì thế không tìm được nơi chúng ta ẩn náu. Cũng chính vì việc này mà khiến chúng ta quyết tâm bước lên mặt đất. ”
Nhâm Tiểu Túc dùng đèn tritium chiếu sáng hai bên vách tường, đột nhiên cảm giác những hình vẽ xấu xí này có một vẽ đẹp hỗn loạn kỳ lạ.
Càng đi về phía trước, cảnh tượng trước mắt đột nhiên sáng tỏ thông suốt hơn, thế giới rộng lớn dưới lòng đất xuất hiện trước mắt tất cả mọi người: Đường phố to rộng đủ để xe tăng chạy qua, bậc thang chằng chịt, trên đỉnh đầu là vô số sắt thép không thành dạng.
Lớp mục nát của sắt thép chồng chất, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy chỉ cần đụng một chút chắc những thứ kia sẽ tan thành bụi mất.
Trần Tĩnh Xu nhìn theo ánh mắt của Nhâm Tiểu Túc, sau đó giải thích:
"Những thứ trên đỉnh đầu kia đại khái là đường ống trước tai biến, đã rất lâu chưa có ai chạm qua."
Nhâm Tiểu Túc thầm thán phục, nơi này như một nhà xưởng dưới mặt đất, tràn ngập cảm giác cường tráng thần bí. Có vô vô số các bức graffiti ở đây, nào là thiên sứ với cánh lụi tàn, nào là quạ là hổ…
Kết cấu những bức vẽ này không rõ ràng, cứ như muốn vẽ gì lên là vẽ vậy.
Trần Tĩnh Xu nói:
"Kỳ thật trong những hình vẽ đó cất giấu các biểu tượng hướng dẫn mà chỉ một ít người xem hiểu. Những người này đều là người đứng đầu tại đây."
"Cho nên ngươi có thể xem hiểu, ngươi cũng là người đứng đầu?"
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói.
"Ta không phải, nhưng phụ thân của Trần An An cùng Trần Trình thì đúng… "
Trần Tĩnh Xu giải thích nói.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, nếu người trong lòng đất đã có tinh thần phản kháng, hắn có nên hỗ trợ vũ trang cho nhóm quân này không.
Đám người Trần Tĩnh Xu chưa từng thấy vũ khí hiện đại nên cảm thấy Vu Sư là mạnh nhất, người bình thường không thể chống lại Vu Sư.
Nhưng Nhâm Tiểu Túc thì cảm thấy ngược lại, chuyện này dường như không phức tạp như vậy...
Hiện đại vũ khí nóng đủ để đồ thần chứ đừng nói chi một đám ngụy thần nay.
Nhâm Tiểu Túc sờ nước sơn trên vách tường một chút:
"Đây không phải là nước sơn phổ thông, là khoáng vật nghiền nát mà thành, đúng không? Chỉ có như vậy những bức vẽ này mới có thể bảo trì được tới bây giờ.”
Nước sơn phổ thông không thể bảo tồn lâu như vậy. Nhưng thuốc màu khoáng vật thì khác, tồn tại được lâu hơn nhiều.
Trần Tĩnh Xu nghe Nhâm Tiểu Túc hỏi thế thì biến sắc, hơn nữa còn lảng tránh vấn đề này.
Nhâm Tiểu Túc tiếp tục nói:
"Vì thế các ngươi có thể khai thác khoáng vật, bằng không thứ này sẽ không tồn tại ở đây. Sở dĩ Normand không thể vây quét các ngươi cũng vì bọn họ không biết các ngươi đã đào ra không gian khác, ví dụ tầng hai, tầng ba, tầng bốn."
Trần Tĩnh Xu nhíu mày:
"Cũng có tầm nhìn đấy.”
"Không cần kinh ngạc như vậy… "
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
"Đợi đồng bạn của ta tới đây, họ sẽ cho ngươi thấy càng nhiều kiến thức hơn.”
Ngay sau đó, cách họ chừng trăm mét đột nhiên truyền đến thanh âm:
"Ai? Thông báo thân phận!"
"Thứ Hai, thần minh thất thủ… "
Trần Tĩnh Xu trả lời.
Tiễn Vệ Ninh đứng sau lưng Nhâm Tiểu Túc đi về phía trước vài bước, chắn trước mặt, đề phòng cẩn thận, bảo hộ chủ nhân. Hắn giơ đèn pin lên, thấy được trước mặt là một nam nhân trẻ tuổi xăm trổ đầy mình.
Trần Tĩnh Xu giải thích với Nhâm Tiểu Túc:
"Người có hình xăm đều là người không thể đi lên mặt đất, họ là thủ vệ giả của thế giới dưới lòng đất."
Nhâm Tiểu Túc bỗng cảm giác được, thế giới trong lòng đất tại Căn Đặc thành càng thêm chết chóc hơn so với bất kỳ nơi nào hắn từng đi qua.