Chương 1191 : Mai Qua Ăn Cơm Chùa
Chương 1191: Mai Qua Ăn Cơm Chùa
Vương quốc Vu Sư không thịnh hành văn hóa xăm hình. Từ lúc tới đây, Nhâm Tiểu Túc chỉ mới thấy kiệu phu ở dịch trạm xăm hình mà thôi. Hơn nữa khi đó Mai Qua có giải thích với hắn: Những người này trước kia từng là tội phạm nên mới bị xăm hình để làm dấu.
Cho nên, trong vương quốc Vu Sư, hình xăm là một dấu hiệu sỉ nhục với bất kỳ người bình thường nào.
Nhưng đến thế giới dưới lòng đất thì khác, hình xăm với họ là sự phản kháng, thủ vệ giả trung thành nhất xăm hình lên mặt, dùng cái này để tỏ rõ quyết tâm đối kháng của mình với tổ chức Vu Sư.
Tỷ như thợ săn tiền thưởng giống Trần Tĩnh Xu, bất cứ lúc nào họ cũng có thể ngụy trang thành người bình thường trở lại mặt đất, lẫn vào trong đám người.
Nhưng những thủ vệ giả này thì không, một khi bọn họ lên mặt đất sẽ có sự bất đồng với những người khác.
Trong thế giới dưới lòng đất yên tĩnh, thủ vệ giả với hình xăm cực kỳ dữ tợn, quần áo làm bằng da cũ nát, chân mang giày vải. Tuy hiện tại đã là mùa hè, nhiệt độ trung bình 30 độ thì ở dưới này vẫn mát mẻ như trước.
Khi Trần Tĩnh Xu ra hiệu, thủ vệ giả liền mở cửa sắt ra.
Tất cả mọi người nối đuôi nhau đi vào, Nhâm Tiểu Túc đi ở phía trước cảm thấy lòng đất nhất thời náo nhiệt hơn. Trước mắt là một nhà xưởng rộng lớn.
Vách tường nhà xưởng cũng được vẽ hình graffiti, bốn phía là thủ vệ giả tuần tra cảnh giới bốn phía.
Mấy trăm người tụ tập trong này bày hàng, hỏi giá. Đại đa số mọi người đều che chắn bản thân cực kỳ tốt, sợ bị người khác thấy được bộ dáng của mình.
Nhâm Tiểu Túc nhìn thoáng qua thương phẩm trên mặt đất, nghi ngờ nói:
"Có quần áo, có đồ dùng sinh hoạt, cũng có hàng cấm như đao kiếm, tên nỏ. Những thứ này từ đâu ra vậy?”
"Chợ đêm giống vầy trong Căn Đặc thành có chừng mười mấy cái. Quy mô lớn hơn mười mấy lần Chợ đêm có chừng hai ba cái… "
Trần Tĩnh Xu nói:
"Thế lực trên mặt đất này muốn bí mật giao dịch ở dưới này phải nộp một ít thuế giao dịch, cũng có thể dùng vật phẩm để thế chấp. Hơn nữa, nơi này hội tụ 90% sòng bạc tại Căn Đặc thành, còn có một ít giao dịch đặc thù khác, bao gồm giao dịch tin tức, treo thưởng…. đủ để nuôi sống người dưới lòng đất."
"Normand cùng Tudor không quản à?”
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói.
"Đương nhiên quản nhưng có một nửa sòng bạc đều của con em Tudor cùng Normand… "
Trần Tĩnh Xu cười giải thích:
"Nếu không làm ra chuyện lớn, bọn họ sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt. Đương nhiên, chúng ta cũng cần đề phòng họ phái người xâm nhập vào những nơi khác trong lòng đất.”
Trần An An nói:
"Người trên mặt đất và dưới lòng đất có rất nhiều chỗ khác nhau. Màu da người sống trong lòng đất quanh năm là màu trắng xám, do không có ánh mặt trời nên người trên mặt đất vừa nhìn là biết. Hết thảy những người có màu da bình thường, trừ người của Thánh Đường ra, muốn xuống đây phải có người Thánh Đường dẫn vào."
Nhâm Tiểu Túc gật đầu, cho nên người trên và dưới mặt đất cứ thế đạt được sự cân bằng vi diệu. Người trên mặt đất hiểu rõ người dưới mặt đất hận mình nhưng cũng biết đối phương sẽ không làm được gì.
Khi Nhâm Tiểu Túc đi vào nhà xưởng là Chợ đêm kia, gần như tất cả mọi người đều quay đầu nhìn họ.
Người dưới lòng đất quanh năm không gặp được người trên mặt đất, nay chạm mặt, họ nhìn đám người Nhâm Tiểu Túc dường như có chút lo lắng.
"Tiếp tục đi về phía trước đi, không nên dừng lại ở chỗ này, chúng ta sẽ dọa họ đó… "
Trần Tĩnh Xu nói xong thì dẫn đường đi về phía trước. Chủ quán các sạp hàng thấy họ rời đi thì khôi phục lại không khí buôn bán như bình thường, tựa như chưa có gì xảy ra.
"Bọn họ không nhận ra các ngươi sao?"
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi:
"Ngươi là thành viên Thánh Đường a."
"Thành viên Thánh Đường chưa bao giờ viết thân phận của mình lên mặt… "
Trần Tĩnh Xu nói:
"Chỉ có thủ vệ giả của tầng sâu nhất mới biết được thân phận của chúng ta."
"Vì tránh né vây quét?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Đúng vậy, nơi này ngư long hỗn tạp, bán đứng thành viên Thánh Đường còn có lợi hơn họ bán cả trăm chuôi thiết kiếm… "
Trần Tĩnh Xu giải thích.
Đoàn người cứ thế tiếp tục đi vào. Ở vài nơi, Nhâm Tiểu Túc có thể thấy được người già và đứa nhỏ đang làm việc.
"Người lớn trẻ nhỏ gì cũng phải làm việc, nam nữ như nhau… "
Trần Tĩnh Xu nói:
"Phế vật không thể sống được trong lòng đất, hết ăn lại nằm khẳng định sống không nổi. Cho nên ngươi sẽ dễ bắt gặp người lớn tuổi và trẻ nhỏ làm việc nhẹ.”
"Việc nhẹ là việc gì?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Các loại việc không thể lộ ra ánh sáng được… "
Trần Tĩnh Xu nói:
"Tỷ như đun nóng bạc vụn thành đồng bạc, tỷ như chế tạo mũi tên thiết, tỷ như vận chuyển hàng hóa buôn lậu, còn có nhà xưởng chế tạo các loại hàng cấm nữa."
"Một hắc điếm lớn… "
Nhâm Tiểu Túc cảm khái.
Trần Tĩnh Xu nhìn hắn một cái:
"Bớt nói nhảm đi, có thể sống được đã không tệ rồi, quản cái gì mà vi phạm lệnh cấm hay không."
Sau một khắc, một nam nhân da rám nắng, mặc trường bào làm từ cây đay đứng phía trước. Đối phương đội mũ trùm đầu, tựa hồ đang đợi đám Nhâm Tiểu Túc đến.
Trần Tĩnh Xu nhìn Nhâm Tiểu Túc:
"Đi theo ta, có người muốn gặp ngươi."
Nam nhân quay đi ở phía trước dẫn đường, từ đầu tới cuối không nói một câu.
Bọn họ ở đi qua địa hình khúc chiết, tới nơi sâu trong lòng đất. Trên đường, họ đi qua một ít thông đạo bí ẩn, thủ vệ giả trông coi thông đạo ở gần đó còn cúi đầu thăm hỏi nam nhân kia.
Rất rõ ràng, địa vị của đối phương ở đây còn cao hơn cả Trần Tĩnh Xu.
Cứ thế đi qua hành lang thật dài u ám, góc rẽ phía trước bỗng truyền đến âm thanh nói chuyện của vài người.
Nhâm Tiểu Túc đang đi đột nhiên cảm giác có điểm gì là lạ, hắn quay đầu nhìn Tiểu Mai:
"Làm sao vậy?"
Chỉ thấy lúc này đồng chí Tiểu Mai phảng phất như không nghe thấy Nhâm Tiểu Túc nói gì, thất hồn lạc phách đi về phía trước.
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc:
"Gặp được người quen sao?"
"Hạ!"
Mai Qua hô hấp dồn dập:
"Là ngươi sao?"
Thanh ấm nói chuyện ở góc rẽ phía trước nhất thời dừng lại, Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía Trần Tĩnh Xu:
"Hạ? Ai a?"
"Hạ. Russell, hậu nhân của Russell… "
Trần Tĩnh Xu ý vị thâm trường cười nói:
"Đồng thời cũng người trong lòng của Mai Qua."
"Cho nên, lúc trước các ngươi chạy tới Yorkshire là vì muốn tìm Mai Qua giúp vị cô nương này đúng không?"
Nhâm Tiểu Túc cau mày nói:
"Sao không nói sớm, còn bày đặt nói lum la.”
"Vốn chỉ định lặng lẽ tiến vào tháp Vu Sư đưa hắn chút tiền, ai biết lại gặp ngươi… "
Trần An An liếc mắt:
"Hơn nữa chúng ta căn bản không biết ngươi là ai, sao có thể nói thật với ngươi?"
Nhâm Tiểu Túc ngạc nhiên:
"Đưa tiền?!"
Hắn lập tức dở khóc dở cười:
"Đồng chí Tiểu Mai này đúng là cao thủ ăn cơm chùa a!"