Đệ Nhất Danh Sách Chương 1193 : Tìm Ra Lời Giải



Chương 1193 : Tìm Ra Lời Giải





Chương 1193: Tìm Ra Lời Giải

Nhâm Tiểu Túc thường thường nghe đám người Lý Ứng Duẫn, Tần Sanh, Trương Thanh Khê nhắc tới Nhâm Hòa, Dương Tiểu Cận cũng thế. Cơ mà tất cả mọi người đều chưa từng tận mắt gặp được vị lãnh tụ tinh thần của Kỵ Sĩ này.

Thời điểm Kỵ Sĩ nhắc tới hắn, trên nét mặt lấp lánh ánh sáng.

Mà những người khác nhắc đến hắn, phần lớn cũng là ngưỡng mộ.

Phảng phất như là nhân vật truyền kỳ chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Hiện tại, đột nhiên có người Thánh Đường nói, kỳ thật họ còn giữa một tấm ảnh chụp của Nhâm Hòa, điều này khiến Nhâm Tiểu Túc cảm thấy tấm hình kia như kéo gần truyền thuyết và hiện thực lại với nhau, cũng kéo gần khoảng cách giữa hắn và vị lãnh tụ truyền kỳ kia.

Người ngoài chỉ thấy tướng mạo y đúc nhưng Nhâm Tiểu Túc biết, có những chuyện hắn không thể lảng tránh.

Đương nhiên, thứ hắn lảng tránh từ trước đến nay không phải thân thế của mình, mà là quan hệ của hắn cùng vật thí nghiệm cùng đoạn thời gian u ám kia.

Từ lúc tai biến đến giờ đã hơn hai trăm năm, trong thời gian đó, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Có lẽ đáp án sắp được công bố rồi.

Lúc ở thành Winston, Trần Tĩnh Xu từng nhọc lòng an bài cho Nhâm Tiểu Túc gặp mặt Trương Hạo Vân.

Lúc đó Nhâm Tiểu Túc còn có chút buồn bực, cứ để Trần Tĩnh Xu truyền tin là được, cần gì phí công như thế?

Hiện tại xem ra là tổ chức Thánh Đường muốn Trương Hạo Vân quan sát Nhâm Tiểu Túc ở khoảng cách gần hơn mà thôi.

"Ta đang thắc mắc vì sao các ngươi lại dẫn ta tới hang ổ của mình, không ngờ là vì gương mặt này của ta… "

Nhâm Tiểu Túc nói:

"Tấm hình kia đâu, có thể cho ta nhìn một cái không?”

Nam tử lắc đầu:

"Tạm thời không được, không phải không cho ngươi xem, mà vì ảnh chụp đang được giấu ở một địa phương mật cùng một ít tư liệu đều khác, muốn lấy cần phải có thời gian. Bất quá ngươi không cần lo lắng, chúng ta đã xác định ngươi có cùng nguồn gốc với Thánh Đường, sẽ không coi ngươi là người ngoài nữa. Làm quen lại nhé, ta là Hứa Anh Khanh."

Trong khi nói chuyện, Nhâm Tiểu Túc phát hiện ánh mắt Trần Tĩnh Xu nhìn Hứa An ˚hanh có chút đặc biệt, hắn thầm nghĩ, có khi nào quan hệ hai người này đặc thù không?

Nhâm Tiểu Túc nói:

"Ta có một vấn đề thắc mắc, lúc trước Nhâm Hòa cướp đi Chân Thị Chi Nhãn màu đen từ tay Russell rốt cuộc dùng để làm gì. Ta từng được được trong Vu Sư chí, Russell bảo Nhâm Hòa muốn dùng Chân Thị Chi Nhãn cứu con mình, đến cùng con hắn bị làm sao?"

Hứa Anh Khanh nói tiếp:

"Phụ thân của Trần Trình và An An đã dẫn người trở lại Căn Đặc thành. Bất quá bây giờ bọn họ còn có chuyện khác cần làm, tạm thời không thể gặp ngươi. Ngươi ở dưới đây vào hôm, hắn sẽ đến nói với ngươi các tin tức mấu chốt."

"Đã biết, phụ thân của An An là người đứng đầu Thánh Đường?"

Nhâm Tiểu Túc hỏi.

"Đúng vậy… "

Hứa Anh Khanh trả lời:

"Bất quá về bí mật Nhâm Hòa cướp đi Chân Thị Chi Nhãn, có lẽ Hạ. Russell biết."

Vào lúc này, tại góc rẽ trước hành lang truyền đến tiếng cãi vã, tựa hồ có người đang xô đẩy Mai Qua:

"Ngươi đứng gần Hạ cô nương như vậy làm gì?"

Mai Qua phẫn nộ quát:

"Ngươi là ai? Cút ngay!"

Nhâm Tiểu Túc nghe thế thì có chút sửng sốt. Nói thật, đây là lần đầu tiên hắn thấy Tiểu Mai táo bạo như thế, xem ra sức mạnh của ái tình đủ để kích phát dũng khí trong lòng một người…..

"Những chuyện khác nói sau, giờ ta phải đi xem chuyện gì đang xảy ra… "

Nhâm Tiểu Túc nói với Hứa Anh Khanh.

Sau một khắc, hắn đi qua hành lang, tới bên người Mai Qua. Bấy giờ, hành lang bỗng sáng rực lên, hai bên tường đều có treo bó đuốc.

"Sao vậy?"

Nhâm Tiểu Túc hỏi Mai Qua.

Mai Qua ủy khuất nói:

"Bọn họ không cho ta đi qua!"

Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn lại thì thấy trên hành lang tụ tập mười mấy người mặc áo bào Vu Sư trẻ tuổi, trên ngực họ là huy chương mũ Vu Sư màu bạc.

Huy chương của gia tộc Berkeley là Hùng Sư, Tudor là Hải Đông Thanh, Nhâm Tiểu Túc chưa từng thấy huy chương mũ phù thủy, cũng không biết nó là biểu tượng của gia tộc gì.

Hứa Anh Khanh phát hiện ánh mắt của Nhâm Tiểu Túc thì giải thích:

"Mũ Vu Sư là tổ chức do các Vu Sư thế hệ mới lập nên. Giống năm đó Russell từng làm, bọn họ muốn phá bỏ trật tự cũ, đánh vỡ hàng rào giữa Vu Sư và người bình thường, xây dựng trường học Vu Sư."

Nhâm Tiểu Túc dò xét những người đó, chỉ thấy hơn mười người trẻ tuổi với dáng vẻ khác nhau, nữ có nam có, sau lưng mọi người là cô gái trẻ tuổi nhất với tóc vàng mắt xanh xuất chúng. Ánh mắt đối phương nhìn Mai Qua có chút ân cần.

Chỉ ánh mắt ân cần trong chớp lập tức biến mất, nữ hài mở miệng nói với Mai Qua:

"Mai Qua, ta đã là vị hôn thê của người khác, ngươi trở về đi."

Mai Qua nghe thế thì có chút thất hồn lạc phách:

"Hạ, ta... ta là đặc biệt tới tìm ngươi."

"Ta biết… "

Hạ bình tĩnh đáp:

"Khắp nơi trong Căn Đặc thành gần đây đều là chuyện về ngươi. Nhưng ngươi lại trở về rêu rao như thế, không chỉ hại chết chính mình, còn có thể liên lụy ta."

Hốc mắt đồng chí Tiểu Mai dần đỏ lên:

"Được, ta đi, chỉ là ngươi nhất định phải tự mình bảo trọng. Tuy ta không biết ngươi muốn làm gì, nhưng từ nhỏ ngươi đã rất có chủ kiến, hy vọng ngươi sẽ bình yên, ta sao cũng… ngươi làm gì thế! ?"

Đồng chí Tiểu Mai trợn mắt nhìn Nhâm Tiểu Túc.

Hắn còn chưa nói hết lời đã bị Nhâm Tiểu Túc dẫm lên bàn chân, cắt đứt.

Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc:

"Ngươi không đâu à?”

"Đâu, đâu chứ, đâu muốn chết…"

Tiểu Mai lúc này mới kịp phản ứng, hắn ôm chân nhảy cẫng lên, mu bàn chân hắn nóng rát, có thể nứt xương luôn rồi ấy chứ!

Nhâm Tiểu Túc nhìn về phíA Hạ. Russell cùng đám người trẻ tuổi kia:

"Nếu các ngươi đã nghe chuyện về Mai Qua, hắn cũng biết hiện giờ hắn lợi hại ra sao a. Mặc kệ các ngươi muốn làm gì, cứ để hắn ở lại hỗ trợ cũng tốt.”

Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc suy đoán, Tiểu Hạ cô nương thuần túy chỉ là không muốn để đồng chí Tiểu Mai bị cuốn vào tranh đấu nên mới nói lời lạnh lùng đuổi Tiểu Mai.

Chung quy, ánh mắt ân cần vừa rồi cũng không phải giả vờ. Hơn nữa, nếu thật muốn phân chia giới hạn cũng không cần để Trần Tĩnh Xu chạy xa đến thế chỉ vì đưa tiền, đúng không?

Bất quá bây giờ Nhâm Tiểu Túc cũng không rõ tình huống hiện tại, không thể nói bậy. Tuy nhiên trước hết cứ giúp đỡ đồng chí Tiểu Mai ở lại, tránh cho tên ngốc này khóc lóc sướt mướt nghĩ mìnhthất tình.

Kết quả vào lúc này, một người người trẻ tuổi đứng gần Hạ. Russell nhất bỗng nói:

"Đương nhiên chúng ta từng nghe về chuyện của Mai Qua, bất quá hắn có thể thuận lợi tới đây không phải ngờ có Trần Tĩnh Xu cùng đám An An à? Trình độ của hắn thế nào chúng ta đều rất rõ, ngươi sẽ không thực sự nghĩ hắn rất lợi hại chứ?"

Nhâm Tiểu Túc ngạc nhiên, không ngờ như thế rồi mà mọi người vẫn chưa tin Mai Qua lợi hại.

Đương nhiên, đám người kia nghĩ vậy cũng không có gì sai, đồng chí Tiểu Mai thật sự rất yếu...

Kỳ thật thực lực Mai Qua thế nào mọi người đều biết, hắn vừa mới trở thành Vu Sư hơn hai năm, điểm này dù Russell có trọng sinh sợ rằng cũng chẳng thể làm được gì.

Cho nên, khi bọn họ nghe được tin này, phản ứng đầu tiên là cảm thấy Trần Tĩnh Xu cùng An An bọn họ thật lợi hại chứ không phải Tiểu Mai...

Chung quy An An và Trần Trình đã là Vu Sư từ năm 6 tuổi, Trần Tĩnh Xu càng không cần phải nói, dù thế nào cũng đáng tin cậy hơn Mai Qua.

Có người nói với Trần Tĩnh Xu cùng An An:

"Đoạn đường này các vị khổ cực rồi, nghe nói các ngươi giết rất nhiều người của gia tộc Tudor, thật sự hả hê lòng người. Hiện giờ Đại Vu Sư Kael cũng đã chết, lực lượng của gia tộc Tudor suy yếu rất lớn, điều này cũng giúp tỷ lệ thành công trong kế hoạch chúng ta tăng lên.”

Thần sắc một đám người trẻ tuổi nghiêm nghị hẳn lên, dường như có thù oán gì đó rất sâu nặng với Tudor.

Biểu tình lúc này của Trần Tĩnh Xu và đám An An vô cùng cổ quái.

Bọn họ biết rõ nhất, sở dĩ mọi người có thể tới Căn Đặc thành hoàn toàn nhờ có Nhâm Tiểu Túc, không liên quan chút gì tới họ cả.

Trần Tĩnh Xu nhìn Nhâm Tiểu Túc, nàng phát hiện Nhâm Tiểu Túc đang cười tủm tỉm mà không phản bác gì, vì thế nàng cũng im lặng nhìn mọi chuyện.

Nhâm Tiểu Túc không giải thích, chứng tỏ hắn có ý định khác.

Tiễn Vệ Ninh sau lưng Nhâm Tiểu Túc bước lên trước một bước như muốn nói gì đó, bất quá đã bị Nhâm Tiểu Túc cản lại.

"Các vị đều là Vu Sư trẻ tuổi tinh anh, sao ngay cả đạo lý đơn giản nhất cũng không hiểu…. "

Nhâm Tiểu Túc cười nói:

"Các ngươi muốn phá vỡ trật tự của vương quốc Vu Sư thì phải đoàn kết mọi người, sao lại đẩy người muốn giúp ra ngoài được?”

Vu Sư tuổi trẻ bên người Tiểu Hạ cau mày nói:

"Rõ ràng A Hạ đã không muốn dây dưa cùng Mai Qua, vì sao các ngươi còn quấn quýt bám lấy? Cứ làm Vu Sư ở biên thùy không tốt sao, hà tất gì phải mạo hiểm tới Căn Đặc thành. Còn nữa, ngươi là ai?"

Người trẻ tuổi kia gọi Tiểu Hạ cô nương rất thân thiết, Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là tình địch của đồng chí Tiểu Mai? Tiểu Hạ cô nương xác thực thiên sinh lệ chất, đồng chí Tiểu Mai có một hai tình địch cũng rất bình thường…

Lúc những người này thấy đám Tiễn Vệ Ninh đứng sau lưng Nhâm Tiểu Túc đều cho rằng hắn là người có thân phận nên nói chuyện khá lịch sự.

Nhâm Tiểu Túc giải thích:

"Ta là người hầu cận của Mai Qua đại nhân, ngươi là ai?"

"Nguyên lai là người hầu cận của Mai Qua… "

Người tuổi trẻ kia đột nhiên nở nụ cười, khi hắn nghe được thân phận của đối phương thì thả lỏng hơn nhiều: "Ta là Titt. Normand."

Nhâm Tiểu Túc ngạc nhiên hỏi:

"Titt. Normand... Ồ, tên đệm của ngươi đâu?"

Sắc mặt Titt. Normand nhất thời xụ xuống:

"Ta không có tên đệm… "

Trong tổ chức Vu Sư, tên đệm chứng tỏ ngươi có phải Đại Vu Sư không.

Dưới tình huống bình thường, không ai đột nhiên hỏi vấn đề tên đệm cả, chẳng khác nào đánh vào mặt đối phương.

Nhưng Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, đánh người nếu không đánh trước mặt thì còn có ý nghĩa gì?

Titt Vu Sư cau mày nói:

"Ngươi chỉ là tùy tùng, sao dám hỏi tên của Vu Sư? Đây là không tôn trọng Vu Sư."

Nhâm Tiểu Túc vui vẻ:

"Vậy ta nên gọi ngươi là gì đây?"

Titt Vu Sư lạnh lùng nói:

"Ngươi là người hầu cận, ta là Vu Sư. Ngươi gọi thẳng tên ta là không tôn trọng. Nếu ta kêu cha ta là lão già, ngươi cảm thấy ta sẽ là người thế nào?”

Nhâm Tiểu Túc trầm mặc một hồi:

"Không bằng súc sinh?"

Titt Vu Sư:

"? ? ?"

Mai Qua đang buồn đứng bên cạnh nay đột nhiên cười ra tiếng, ngay cả đám Tiễn Vệ Ninh cũng bị chọc cười..

Lúc này, Tiểu Mai thầm nghĩ, Nhâm Tiểu Túc đối xử với hắn xem như đã khá tốt rồi.

Titt Vu Sư lấy Chân Thị Chi Nhãn từ thắt lưng ra, dường như đang muốn hăm dọa Nhâm Tiểu Túc.

Lại nghe Tiểu Hạ cô nương với nói Titt Vu Sư:

"Titt, vì sao chúng ta phải đả đảo sự khống chế của quý tộc xưa cũ, mở trường học Vu Sư? Không phải vì muốn cho người bình thường một cơ hội, mong muốn trong tương lai, mọi người tại vương quốc Vu Sư đều ngang hàng nhau. Hơn nữa sau ngươi vẫn giữ quan niệm giai cấp này chứ?”

Titt Vu Sư nghe xong thì vội vàng giải thích:

"Không phải A Hạ, vừa rồi là ta nói sai!"

Ngữ khí Hạ cô nương hòa hoãn lại:

"Ta biết trong lúc nhất thời, quan niệm giai cấp của các ngươi khó có thể chuyển biến, bất quá lần sau đừng như vậy nữa, được không?"

Nhâm Tiểu Túc vui vẻ, hắn thấp giọng cười nói với đồng chí Tiểu Mai:

"Vị thanh mai trúc mã này của ngươi rất có lực hấp dẫn nha, chỉ nói có một câu đã thu hút sự chú ý của đám người kia, giải vây cho ta. Sau đó lại hòa hoãn ngữ khí, tránh tạo ra sự chia rẽ nội bộ. Nàng là người có thể làm đại sự, mạnh hơn ngươi nhiều."

"Ngươi không nói ba chữ cuối cùng kia thì tình hữu hai ta có thể chắc chắn hơn chút đó…. "

Mai Qua ê răng:

"Ngươi cảm thấy bây giờ ta nên làm gì, rời đi sao?"

"Rời đi?"

Nhâm Tiểu Túc vui tươi hớn hở cười nói:

"Đương nhiên là không."

Ánh lửa từ bó đuốc đung đưa, trong lúc nhất thời bầu không khí có chút ngưng trọng. Nhóm Vu Sư tuổi trẻ và đám người đi theo Nhâm Tiểu Túc có phần giương cung bạt kiếm.

Cuối cùng vẫn là Hứa Anh Khanh đứng ra phá vỡ cục diện bế tắc này:

"Nơi này không phải chỗ nói chuyện, hay là trước cứ vào phòng bí mật đã.”

Nói xong, hắn kêu tất cả mọi người đi tiếp tới chỗ sâu hơn, đến trước một bức tường có bức vẽ graffiti.

Bức họa trên vách tường vẽ một đầu rồng phương đông, bất quá phong cách hội họa không hàm súc như Trung Thổ mà thêm mấy phần phô trương và tươi đẹp.

Nam tử lấy Chân Thị Chi Nhãn màu đỏ ở bên hông mình ra, ánh mắt chuyển động, đầu rồng kia như sống dậy, bơi lộ trên vách tường.

Vách tường hành lang vang lên âm thanh lạch cạnh, hắn trực tiếp đi đến phía trước, đi vào. Hứa Anh Khanh quay đầu nói với Nhâm Tiểu Túc cùng Mai Qua:

"Hoan nghênh đến với thế giới dưới lòng đất."

Hoa văn trên vách tường nhộn nhạo, sau khi Hứa Anh Khanh bước vào, bức tường lại lặng yên như cũ.

Nhâm Tiểu Túc thấy một màn như vậy thật muốn hỏi người của Thánh Đường một chút, Vu Thuật mật chìa khóa chi môn này rất thích hợp cho các huynh đệ của hệ thống tình báo. Phương pháp này rất phù hợp dùng cho phòng an toàn, hệ thống an toàn cực kỳ cao. Hơn nữa thế lực khác của Trung Thổ căn bản chưa tiếp xúc qua thứ này.

Mọi người nối đuôi nhau tiến vào, rất nhiều người không chú ý tới, Tiểu Hạ cô nương lại bước chậm, lùi về phía sau.

Mai Qua đang chuẩn bị đi vào, kết quả bị Nhâm Tiểu Túc đang dở khóc dở cười kéo lại, thấp giọng nói:

"Con gái người ta đi ra đằng sau rõ ràng muốn nói chuyện với ngươi, ngươi vội vã tiến vào làm gì?"

Tiểu Mai nhìn Tiểu Hạ, cô nương này đang lặng yên nhìn hắn.

Lý Thành Quả và Lưu Đình hết nhìn đông tới nhìn tây, lần đầu tiên bọn họ thấy Vu Thuật mật chìa khóa chi môn này nên có hơi e ngại không dám tiến vào.

Đợi mọi người đều đi vào rồi mà cả hai vẫn đứng ngoài cửa nhăn nhó làm bóng đèn.

Nhâm Tiểu Túc tức giận bắt đầu mỗi người một cái, sau đó kéo áo hai Miên Dương Nhân đi.

Mai Qua cảm động nhìn Nhâm Tiểu Túc, trong lòng tự nhủ vẫn là người bạn tốt này hiểu tâm tư của hắn, cố ý tạo cơ hội cho hắn cùng Tiểu Hạ.

Thời điểm này, Nhâm Tiểu Túc nhìn Mai Qua:

"Ngươi đi vào trước đi."

"A?"

Mai Qua ngây ngẩn cả người.

"A cái gì mà a… "

Nhâm Tiểu Túc nói với Mai Qua:

"Để ta và Tiểu Hạ cô nương tâm sự một chút."

Mai Qua cảm giác bản thân nhất thời có phần đầu váng mắt hoa, sao mà không giống hắn nghĩ chút nào vậy?!

Rõ ràng là cơ hội để hắn và Tiểu Hạ ở chung một chỗ mà? Sao lại biến thành Nhâm Tiểu Túc cùng Tiểu Hạ ở chung một chỗ rồi?

"Được rồi ngươi ở lại đi, tránh bị ngươi hiểu lầm cái gì… "

Nhâm Tiểu Túc nói xong thì quay đầu nhìn về phía A Hạ, hỏi:

"Có phải tổ tiên các ngươi có tin tức về Nhâm Hòa không?"

"Ta biết ngươi muốn hỏi cái này… "

Tiểu Hạ bình tĩnh nói:

"Kỳ thật vừa thấy tướng mạo của ngươi, ta đã biết."

"Tướng mạo này đúng là giúp ta giảm bớt nhiều việc… "

Nhâm Tiểu Túc sờ mặt mình:

"Thật sự rất giống sao?"

"Đúng vậy, rất giống… " …

Tiểu Hạ nói:

"Ngươi muốn hỏi cái gì?"

Mai Qua nhìn Tiểu Hạ, lại nhìn Nhâm Tiểu Túc, hắn thật sự không rõ vì sao bây giờ gia tộc người trong lòng hắn lại dính líu tới Nhâm Tiểu Túc nữa?

Bất quá, hiện tại hắn chỉ có an tĩnh lắng nghe, lúc này thân thế Nhâm Tiểu Túc là quan trọng nhất, những cái khác không quan trọng bằng.

Nhâm Tiểu Túc nói với Tiểu Hạ:

"Vì sao Nhâm Hòa cướp Chân Thị Chi Nhãn?"

"Vì cứu con của mình… "

Tiểu Hạ đáp:

"Con của hắn bị ung thư, cần trị liệu."

Câu trả lời này khiến Nhâm Tiểu Túc nhận ra nhiều chuyện.

Phòng thí nghiệm số 039 của Hỏa Chủng dùng để nghiên cứu cách trị ung thư. Vật thí nghiệm cũng là thất bại của việc nghiên cứu này..

Hiện giờ Hắc Bào, kẻ thống trị vật thí nghiệm đã tử vong, thế nhưng Hắc Bào từng nói: Số 039 trong phòng thí nghiệm đã hoàn thành quá trình trị liệu, là tân nhân loại cường đại nhất, vật thí nghiệm số 001.

Vật thí nghiệm số 001 khác hẳn với đám vật thí nghiệm biến chất kia, hắn có thế bào tân nhân loại hoàn mỹ.

Hắc Bào nói, nếu vật thí nghiệm số 001 lăn lộn trong nhân loại, nó nhất định cực kỳ mạnh.

Khi đó, Nhâm Tiểu Túc còn suy nghĩ, chẳng lẽ vật thí nghiệm số 001 là Nhan Lục Nguyên.

Nhưng hiện tại đột nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm giác được, khả năng cao hắn mới là số 001 kia.

"Thế nhưng, Chân Thị Chi Nhãn màu đen liên quan gì tới ung thư?"

Nhâm Tiểu Túc hỏi.

Theo hắn biết, trị liệu ung thư phải dựa vào khoa học, kết quả hiện tại lại theo hướng huyền học rồi.

Tiểu Hạ:

"Tổ tiên nói lại, kỳ thật con trai của Nhâm Hòa đã khỏi bệnh, chỉ là để lại di chứng.”

"Di chứng gì?"

Nhâm Tiểu Túc sửng sốt:

"Có thứ còn khó giải quyết hơn ung thư à?”

"Ta chỉ biết một chút này thôi… "

Tiểu Hạ nói tiếp:

"Đối phương nói, nếu di chứng này không được khống chế tốt, đưa bé kia sẽ tiêu tán khỏi thế giới này, tồn tại bằng một phương thức khác. Vì thế vị Kỵ Sĩ kia cần có Chân Thị Chi Nhãn màu đen vì nó giúp con người ngưng tụ được ý chí của mình.”

Những lời này đánh trúng tim đen của Nhâm Tiểu Túc, ngưng tụ ý chí, tiêu tán khỏi thế giới, tồn tại bằng một phương thức khác. Những từ này như dần kết nối lại.

Khánh Chẩn từng đoán: Khả năng cao tế bào ung thư không phải một loại bệnh mà là quá trình tiến hóa cực đoan. Chẳng qua nhân loại không gánh không được năng lượng mà nó cần hút lấy trong quá trình tiến hóa thôi.

Nếu thật có một ngày con người khống chế được tế bào ung thư, có được bản thể cường đại, hẳn thần minh chân chính sẽ xuất hiện trên thế giới này.

Lý Thần Đàn từng nói: Hắn chỉ đang khai phá não của mình, khi đại não được khai phá tới 70%, con người cách thần chỉ có một bước ngắn.

Về phần trở thành thần minh rồi sẽ biến thành cái dạng gì thì không ai biết.

Có thể sẽ hóa thành một nhúm quang, cũng có khả năng hóa thành cây sự sống.

Thế nhưng, đa phần sẽ đánh mất trạng thái con người, mất đi tình cảm, hóa thành ý chí độc nhất vô nhị trong thiên địa.

Từ đó có thể thấy, con trai của Nhâm Hòa đã trị liệu thành công căn bệnh ung thư, trở thành thần minh chân chính.

Khi hắn được trị liệu, não vực không ngừng khai phát, cuối cùng khi não vực khai phát tới trình độ vượt qua giới hạn, hắn sẽ hóa thành ý chí của thế giới này, chúa tể chân chính.

Nếu hết thảy giả thuyết này là đúng, vậy Nhâm Hòa lấy Chân Thị Chi Nhãn hẳn là để ngưng tụ ý chí của con trai mình, giúp con trai hắn lần nữa trở lại trạng thái con người có cảm xúc.

Tại Cảnh Sơn, khi Nhâm Tiểu Túc đối mặt với vật thí nghiệm, hắn từng bảy lần cảm tạ chính bản thân mình. Thế nhưng trước đó hắn từng hỏi cung điện, chẳng lẽ thật sự không có cách nào khác, cung điện hỏi lại: Có mở phong ấn không.

Nhâm Tiểu Túc lại hỏi, nếu mở phong ấn sẽ thế nào.

Cung điện trả lời: Mất đi hết thảy.

Cái gọi là hết thảy, đại khái bao gồm thân thể cùng tình cảm.

Khi ký ức tới đây, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy bản thân chỉ còn cách sự thật một bước ngắn.

Hắn hỏi cung điện:

"Những gì ta đoán... có đúng không?"

"Nhiệm vụ sưu tập manh mối vẫn chưa xong, không có quyền được biết."

Nhâm Tiểu Túc ngạc nhiên, tại sao lại là câu trả lời lạc đề như vậy?

Không, không đúng, cung điện sẽ không lạc đề.

Vì thế, khi manh mối cuối cùng được tìm thấy, ban thưởng của nhiệm vụ chính là chân tướng về thân thế của hắn!

Thời điểm này, Nhâm Tiểu Túc có chút tò mò. Nếu hắn thật sự là vật thí nghiệm số 001, vậy hắn làm sao chống chọi được với ung thư? Chẳng lẽ tế bào trên người đặc biệt đến vậy?

Hơn nữa, nếu hắn là vật thí nghiệm số 001, vậy Nhan Lục Nguyên lại giải thích thế nào?

Đột nhiên, Tiểu Hạ cắt đứt suy nghĩ của Nhâm Tiểu Túc, nói:

"Tổ tiên có cất giữ một món đồ cho ngươi, ở ngay tại Căn Đặc thành."

Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói:

"Là ai để lại cho ta?"

"Tổ tiên của ngươi, vị Kỵ Sĩ kia … "

Tiểu Hạ đáp.

Tiểu Hạ cũng không biết thân thế Nhâm Tiểu Túc phức tạp thế nào. Nàng chỉ cảm thấy trên thế này không ai có thể sống hơn hai trăm năm, cho nên vô thức đã cảm thấy Nhâm Tiểu Túc là hậu đại sau vào thế hệ của Nhâm Hòa.

Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói:

"Đồ hắn để lại cho ta sao lại nằm trong tay các ngươi? Nơi này cách Trung Thổ vạn dặm nha."

"Bởi vì khi tràng tai biến kia buông xuống, vị Kỵ Sĩ Trung Thổ đó không tin bản thân có thể sống sót… "

Tiểu Hạ nói:

"Hắn có trách nhiệm của hắn, mà hắn cũng đoán được bản thân sẽ vì trách nhiệm của mình mà hiến dâng sinh mệnh."

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện