Đệ Nhất Danh Sách Chương 1194 : Mật Chìa Khóa Chi Môn



Chương 1194 : Mật Chìa Khóa Chi Môn





Chương 1194: Mật Chìa Khóa Chi Môn

Vương quốc Vu Sư không phải nơi bị tai biến trầm trọng, thời tiết không bị rét lạnh, còn không có phóng xạ và nổ hạt nhân nữa.

Khi đó Nhâm Hòa hoàn toàn có thể treo ngược Russell lên đánh, cho dù tai biến hàng lâm, chỉ cần vị Kỵ Sĩ này còn ở vương quốc Vu Sư, hắn vẫn có thể sống sót.

Nhưng Nhâm Hòa lại không chọn như thế, tựa như bản thân hắn nói, hắn có trách nhiệm của riêng mình.

Cho nên đêm trước khi tai biến hàng lâm cũng là lúc chiến tranh toàn cầu bạo phát, hắn lựa chọn trở lại quê hương của mình, dẫn đám người đó tìm một con đường sống.

Hắn thành công, nhưng đổi lại là tánh mạng bản thân.

"Đến cùng hắn đã để lại gì?”

Nhâm Tiểu Túc hỏi.

"Một cái hộp phong kín, không có mật mã… "

Tiểu Hạ đáp:

"Được cất trong tu viện Hoa Hồng ở Căn Đặc thành."

"Tu viện Hoa Hồng?"

Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ.

"Ừ, trước kia đây là sản nghiệp của nhà Russell, về sau tổ tiên bị người hãm hại, nơi đó được Căn Đặc thành trưng thu, xây dựng một tu viện… "

Tiểu Hạ đáp.

Cái gọi là tu viện kỳ thật là giáo đường cỡ nhỏ. Bên trong đều là tượng Vu Sư của Normand hoặc Tudor.

Bởi vì Căn Đặc thành quá lớn, lớn hơn Vaduz rất nhiều.

Cho nên tuần lễ nghi thức không được tổ chức. Mỗi đầu tháng, mọi người sẽ mặc áo choàng đỏ tới tu viện gần đó, nơi có tiểu Vu Sư chủ trì nghi thức.

Nơi hại người nay trở thành tu viện, đây đúng là một câu chuyện vô cùng châm chọc.

Nhâm Tiểu Túc hỏi:

"Lúc nào ta có thể tới lấy?"

"Đợi chuyện dưới lòng đất kết thúc, ta sẽ dẫn ngươi đi một chuyến… "

Tiểu Hạ nói:

"Bất quá, trước đó ta có thể nhờ ngươi một việc không?"

Nhâm Tiểu Túc hỏi:

"Chuyện gì?"

Thời điểm này Tiểu Hạ nhìn Tiểu Mai một cái, sau đó nói với Nhâm Tiểu Túc:

"Ngươi dẫn hắn rời khỏi Căn Đặc thành được chứ? Với tư cách tạ ơn, ta nguyện ý đưa ngươi một viên Chân Thị Chi Nhãn màu vàng cùng bản thảo Quy tắc chung Vu Thuật do chính tổ tiên của ta sáng tác. Bên trong có ghi lại phần lớn Vu Thuật, minh tưởng đồ, đều là Vu Thuật cấp cao cả."

Lúc này, Tiểu Mai đứng bên cạnh nhàm chán nửa ngày, Nhâm Tiểu Túc nói chuyện với người trong lòng hắn, hắn chẳng khác nào không khí vậy...

Nhưng hết lần này tới lần khác, hai người trước mắt chỉ nói chính sự, hơn nữa hắn cũng không thể chen vào.

Tiểu Mai thật sự rất muốn gia nhập cuộc nói chuyện này, nhưng thật sự không biết nên nói gì.

Nói hắn không muốn rời khỏi Tiểu Hạ? Như vậy thì mất mặt quá.

Nói có Nhâm Tiểu Túc bảo hộ hắn, hắn sẽ không sao, không cần rời đi Căn Đặc thành? Vậy thì dựa dẫm quá…

Lúc này đồng chí Tiểu Mai nghe thấy Tiểu Hạ muốn đuổi mình đi thì vội vàng nháy mắt với Nhâm Tiểu Túc, hy vọng Nhâm Tiểu Túc có thể giúp hắn.

Nhâm Tiểu Túc ngầm hiểu nói:

"Có phải ngươi có muốn đi vệ sinh không?”

"Ta không đi vệ sinh… "

Mai Qua tức giận:

"Ta không muốn rời khỏi Căn Đặc thành!"

"Ngươi nói thẳng ra chẳng phải xong việc à… "

Nhâm Tiểu Túc nhìn hắn một cái:

"Người khác kêu ngươi đi, ngay cả phản bác ngươi cũng không dám nói một câu, về sau làm sao làm đại sự? Yên tâm đi, ta sẽ không dẫn ngươi về phía nam đâu, tới cũng đã tới rồi, dù sao cũng phải làm chút chuyện mới được chứ."

Tiểu Hạ nhíu mày:

"Chân Thị Chi Nhãn màu vàng là cái giá cao nhất ta có thể đưa ra rồi.”

"Quan trọng không phải ngươi có thể cho cái gì, mà là ta muốn làm gì… "

Nhâm Tiểu Túc nói:

"Ngươi thật sự cảm thấy đám thiếu gia ăn chơi kia là thật lòng trung thành với ngươi? Ngươi cứ nhìn bọn họ phân rõ giai cấp thì biết, dẫn họ đi đả đảo quý tộc chẳng khác nào lập nên một nhóm quý tộc mới.”

"Ta tất nhiên không có ý định hoàn toàn dựa vào bọn họ… "

Tiểu Hạ bình tĩnh trả lời:

"Hiện giờ ta chỉ muốn Tudor nợ máu trả bằng máu mà thôi. Về phần đạp đổ sự khống chế của quý tộc vẫn là gánh nặng đường xa."

Việc này Nhâm Tiểu Túc đã rõ, Tiểu Hạ cũng không phải người nóng vội, đối phương đã tính hết từng bước.

Tiểu Hạ nói tiếp:

"Tuy ta không biết ngươi vì sao ngươi lại dẫn Mai Qua đến Căn Đặc thành, nhưng ngươi thật sự không nên làm thế, như vậy sẽ đẩy hắn vào hiểm địa?"

"Trước đó, Mai Qua từng nói với ta, người trong lòng hắn rất có chủ kiến, nhưng không ai nói với ta ngươi là hậu nhân của Russell, hơn nữa còn thật sự rất có chủ kiến… "

Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi nói:

"Bất quá ta rất muốn biết, nếu ngươi lo cho hắn thế kia, vì sao khi hắn bị phái đi biên thùy ngươi không phái người bảo hộ hắn?"

"Ta đương nhiên có cho người Thánh Đường bảo hộ hắn. Nhưng về sau thấy hắn không có nguy hiểm gì lớn đã rút người về… "

Tiểu Hạ nói:

"Không riêng gì thế, về sau vì không để hắn chết đói, ta còn định kỳ phái Giác Đấu Sĩ vụng trộm đưa đồ ăn, quần áo, dược vật cho hắn."

Mai Qua hoảng sợ nói:

"Những thứ đó không phải ta dùng tiền mướn được sao?"

Tiểu Hạ nhìn Tiểu Mai một cái:

"Tiền của ngươi căn bản không đủ, không ai sẽ vì chút kim tệ này mà chạy tới nơi nguy hiểm."

"Thì ra là thế… "

Nhâm Tiểu Túc gật gật đầu.

Rốt cục chuyện cũng đã rõ, lúc trước Nhâm Tiểu Túc từng nghĩ, Tiểu Mai là một Vu Sư bình thường bị phía tới cứ điểm 178, con hàng này lại không có năng lực sinh tồn nơi hoang dã, làm thế nào sống qua hai năm?

Không ngờ đều nhờ Tiểu Hạ an bài.

Không thể không nói, cô nương này làm việc xác thực đâu vào đấy, là một người làm đại sự.

Mà tên Tiểu Mai chỉ biết ăn cơm mềm này ăn cũng thật trọn vẹn.

Nghĩ đi nghĩ lại, Nhâm Tiểu Túc càng có ý định bồi dưỡng cô nàng Tiểu Hạ này làm người phụ trách phân bổ Tây Bắc hơn. Nhìn mặt nào mà nói, đối phương cũng thích hợp hơn so với Tiểu Mai….

Nhâm Tiểu Túc có phần nghi hoặc:

"Vì sao ngươi đối tốt với hắn vậy?"

Tiểu Hạ nói:

"Hắn quá đơn thuần, nếu không ai bảo hộ sẽ bị thương."

Nhâm Tiểu Túc nhất thời kinh ngạc, này đặc biệt cmn không phải yêu, này là tình thương mẫu tử mà!

Nhưng dù thế nào đi nữa, tóm lại đây vẫn là chuyện nhà người ta.

Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía Tiểu Mai:

"Nghe rõ chưa, lúc trước nàng nói không muốn liên lụy ngươi, thuần túy vì nàng sợ ngươi bị hại. Ngươi cũng phải cố gắng lên chứ, đừng khiến con gái nhà người ta lo lắng nữa, biết nên làm thế nào chưa?"

Tiểu Mai dùng sức gật đầu:

"Biết!"

"Vậy ngươi định làm gì?"

Nhâm Tiểu Túc hỏi.

"Thành thành thật thật đi theo bên cạnh ngươi, có ngươi bảo hộ, nàng không cần lo lắng nữa… "

Tiểu Mai nói.

Nhâm Tiểu Túc:

"? ? ?"

Nhâm Tiểu Túc tức tới phì cười, nhưng tỉ mỉ suy xét thì con hàng Tiểu Mai này quyết định thật sự rất sáng suốt!

Hiện tại để Tiểu Mai luyện tập Vu Thuật, cho thêm 80 năm nữa hắn căn bản cũng thành Đại Vu Sư. Cho nên, dưới tình huống nỗ lực là vô dụng, vậy dứt khoát tự lên hiểu lấy mình, đừng gây thêm phiền toái mọi người là được rồi.

Có Nhâm Tiểu Túc bảo hộ, Căn Đặc thành lớn như vậy thật sự không có mấy người có thể làm gì hắn.

Nói thật, hiện tại Nhâm Tiểu Túc cũng không biết đồng chí Tiểu Mai này ngu thật hay giả ngu nữa...

Nhâm Tiểu Túc nói với Tiểu Hạ:

"Yên tâm, Tiểu Mai có ta bảo hộ rồi. Ta cũng không hỏi ngươi có kế hoạch gì, ngươi cũng không cần hỏi ta sẽ làm gì. Sau khi lấy được đồ mà Nhâm Hòa để lại ta sẽ bắt đầu hành động. Đến lúc đó việc các ngươi cần làm là chờ cơ hội."

"Cơ hội gì?"

Tiểu Hạ nghi ngờ nói.

"Cơ hội ta tạo ra cho các ngươi… "

Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:

"Ta đã nói câu này một lần với Trần Tĩnh Xu rồi. Ta từ Trung Thổ tới đây là cơ hội tốt nhất để các ngươi đả đảo chế độ khống chế của quý tộc xưa cũ."

Tiểu Hạ nghe thế thì kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Mai, Tiểu Mai thở dài nói:

"Tập cho quen là được, hơn nữa ta cũng không cách nào phản bác."

Tiểu Hạ đánh giá Nhâm Tiểu Túc trước mặt. Tuy nàng không biết đến cùng Nhâm Tiểu Túc lấy đâu ra năng lực này nhưng không biết vì sao nàng lại lựa chọn tin tưởng hắn.

Đột nhiên nàng nhớ tới trước khi lâm chung gia gia từng nói với nàng:

"Nếu có một ngày, Trung Thổ có người tìm manh mối của vị Kỵ Sĩ kia. Có bất kỳ khó khăn gì ngươi cứ nhờ đối phương hỗ trợ."

"Đó là một nơi thần kỳ, mà vị Kỵ Sĩ kia lại là người thần kỳ nhất ở nơi đó.”

Khi đó Tiểu Hạ vẫn còn là Tiểu Tiểu Hạ, chưa hiểu những lời này. Nàng thường suy nghĩ, vị Kỵ Sĩ kia thật sự đáng tin như vậy?

Tiểu Hạ cô nương bỗng nói:

"Ông nội từng nói với ta, khi Kỵ Sĩ lấy Chân Thị Chi Nhãn từng hứa, thời điểm gia tộc Russell cần, hắn sẽ làm một việc để bồi thường. Nếu lúc đó hắn không còn ở đây, hậu nhân của hắn sẽ thay hắn hoàn thành. Ngươi là hậu nhân của hắn, ta có thể tin tưởng ngươi không?"

Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ, nếu Nhâm Hòa lấy Chân Thị Chi Nhãn vì cứu hắn, lại vì Chân Thị Chi Nhãn mà hứa hẹn, hắn tất nhiên nguyện ý thay đối phương hoàn thành:

"Có thể, ngươi muốn ta làm gì? Hủy diệt Tudor?"

"Không… "

Tiểu Hạ lắc đầu:

"Bảo vệ tốt Tiểu Mai, được chứ?"

"Có thể, bất quá chuyện này không tính, ta đã đồng ý sẽ bảo vệ Tiểu Mai, ta sẽ làm được."

Nhâm Tiểu Túc cười nói:

"Được rồi, cơ hội này ngươi cứ giữ lại, chờ ngươi cần lại nói. Hai ngươi tán gẫu với nhau đi, ta vào trong đó hảo hảo tâm sự với các bằng hữu Vu Sư."

Nói xong, Nhâm Tiểu Túc cất bước đi qua mật chìa khóa chi môn.

Tiểu Mai đột nhiên cảm giác được, tìm người tâm sự theo như Nhâm Tiểu Túc nói cũng không đơn giản như vậy...

Lúc này, đường hành lang chỉ còn hai người. Tiểu Mai chậm rãi đi về phía Tiểu Hạ. Thần rồng phương đông yên lặng nằm trên vách tường, phảng phất như không đành lòng quấy rầy bọn họ.

Bên kia, Nhâm Tiểu Túc nhìn cảnh tượng phía sau mật chìa khóa chi môn thì có chút ngạc nhiên, vì nơi này không còn dưới mặt đất nữa, mà dẫn tới một ngọn tháp màu xám.

Bên ngoài tháp nhọn là vách núi, dưới vách núi là biển lớn.

Nước biển màu lam đánh vào bãi đá ngầm tạo nên bọt nước trắng xóa, từ xa nhìn mặt thấy được ánh sáng lăn tăn trên mặt biển.

Đại dương mênh mông khiến trong nháy mắt Nhâm Tiểu Túc cảm nhận được sự hùng vĩ bao la vô tận, vô tận tới bình yên.

Đây là biển mà Lý Thần Đàn muốn nhìn, cũng không biết bây giờ hắn có nhìn thấy chưa.

Nhâm Tiểu Túc quay đầu, đi theo cầu thang tiến vào tháp nhọn, thấy được Hứa An Khanh đang chờ mình.

Đối phương cười nói:

"Lần đầu tiên thấy biển lớn sao?"

"Cũng không hẳn là lần đầu tiên… "

Nhâm Tiểu Túc cười nói:

"Không biết sao khi thấy biển ta lại có loại cảm giác quen thuộc khó hiểu, cứ như từng gặp nhưng đã quên."

"Đây là mật chìa khóa chi môn do phụ thân An An mở ra… "

Hứa An Khanh nói:

"Mỗi lần hắn quay lại đây sẽ một mình tới đỉnh tháp ngồi, có đôi khi ngồi một ngày một đêm. Ta hỏi vì sao hắn lại thích ngắm biển, ta vốn tưởng hắn sẽ nói nhìn biển lớn sẽ giúp tâm trạng con người thoải mái hơn. Nhưng hắn trả lời ta, nhìn biển lớn ngươi sẽ sinh lòng kính nể."

Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt, bất quá rất nhanh hắn cảm thấy những lời này rất có ý nghĩa, đứng trước thiên địa bao la hùng vĩ cùng biển cả, con người xác thực quá nhỏ bé.

Lúc này, Hứa An Khanh hỏi:

"Không biết khi nhìn biển ngươi sẽ có cảm giác gì?"

"Yên tĩnh… "

Nhâm Tiểu Túc đáp:

"Đúng rồi, ngươi nói mật chìa khóa chi môn này là phụ thân An An mở ra. Nói như vậy, chẳng lẽ mật chìa khóa chi môn mỗi người mở ra sẽ khác nhau à?”

"Trước tai biến, mật chìa khóa chi môn là Vu Thuật độc chiếm của gia tộc Russell, về sau tỏ lòng rõ lòng quyết tâm đánh vỡ hàng rào giai cấp, Russell đã công khai Vu Thuật này ra làm mẫu… "

Hứa An Khanh giải thích nó:

"Bất quá, mật chìa khóa chi môn có một đặc điểm, cả đời chỉ có thể mở một lần, từ đó về sau, mở ra sẽ chỉ tới đúng nơi lúc đầu ngươi mở.”

"Nếu người mở mật chìa khóa chi môn chết thì sao?"

Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói.

"Mật chìa khóa chi môn sẽ không biến mất… "

Hứa An Khanh nói:

"Phương pháp phá hủy mật chìa khóa chi môn chỉ có một: Triệt để thay đổi địa hình nơi mở, ví dụ phá hủy bức tường chúng ta bước vào vừa rồi chẳng hạn.”

Nhâm Tiểu Túc nhíu mày:

"Vậy quá nguy hiểm rồi, vạn nhất bên ngoài có người phá hủy bức tường, há chẳng phải chúng ta đều bị nhốt ở chỗ này sao?"

Hứa An Khanh chợt phát hiện, thiếu niên đối diện này thật sự rất cẩn thận.

Người khác đi qua mật chìa khóa chi môn, trước tiên sẽ bị hấp dẫn bởi sự thần kỳ của Vu Thuật, mà điều đầu tiên đối phương chú ý lại là làm thế nào để trở về!

"Không cần lo… "

Hứa An Khanh cười giải thích:

"Nếu có người gây hại cho bức tường, chúng ta sẽ thông qua cửa vào mà rơi ra ngoài, cho nên không có chuyện không về được."

"Đây là đâu?"

Nhâm Tiểu Túc hỏi.

"Chúng ta cũng không xác định được đây là đâu, chỉ có thể đặt nó làm trụ sở bí mật của chúng ta… "

Hứa An Khanh lắc đầu:

"Chỉ biết một điều, nơi mật chìa khóa chi môn mở ra sẽ cùng một thế giới với chúng ta."

"Muốn mở mật chìa khóa chi môn ra có cần quy luật gì không?"

Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói.

"Có lẽ là nơi mà một người muốn tới nhất?”

Hứa An Khanh nói:

"Từng có một vị người vì thường xuyên đi vệ sinh mà ưu sầu, cho nên mật chìa khóa chi môn người này mở ra dẫn tới phòng vệ sinh nhà hắn..."

"Cái quái gì vậy… "

Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười:

"Thật sự muốn đi đâu là sẽ mở ra tới đó hả?”

"Đại khái là vậy, bất quá cũng tùy… "

Hứa An Khanh ý vị thâm trường nói.

"Tùy cái gì?"

Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói.

"Chưa chắc ai cũng biết bản thân mình muốn đi đâu nhất.”

Nhâm Tiểu Túc nghe thế thì trầm mặc hồi lâu, không thể không nói, lời này ẩn chứa một phần triết lý...

Hắn nghĩ lại lại hỏi:

"Mật chìa khóa chi môn có khuyết điểm gì không?”

"Đương nhiên là có… "

Hứa An Khanh nói:

"Mật chìa khóa chi môn là cố định, nơi bắt đầu và đích đến cũng thế. Ví dụ phụ thân An An muốn tới đây bắt buộc phải quay về thế giới dưới lòng đất.”

Giờ khắc này, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc móc một cánh cửa sắt lớn, hỏi:

"Nếu ta trực tiếp mở trên cánh cửa này, sau đó tùy thân mang theo, có phải có thể tùy thời đi vào mật chìa khóa chi môn không?"

Hứa An Khanh bối rối nói:

"Hẳn là... Có thể a?"

Khuôn mặt vốn nghiêm túc của Hứa An Khanh xụ xuống. Theo đạo lý mà nói, mật chìa khóa chi môn là không mang theo được. Nhưng vấn đề ở chỗ, ngài có thể mang theo cánh cửa sắt này tới bất kỳ đâu hả?

Ngài lấy cái này ra từ đâu vậy?!
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện