Đệ Nhất Danh Sách Chương 1195 : Một Bước Ngắn



Chương 1195 : Một Bước Ngắn




Chương 1195: Một Bước Ngắn

Nhâm Tiểu Túc lấy một cái cửa sắt to ra, sau lưng là sóng biển mãnh liệt, trước mặt là gió biển.

Hứa An Khanh đứng trong gió, áo choàng trên người bị thổi tung bay, lộ ra áo giáp phía dưới.

Hắn ngơ ngác đứng nhìn, hoang mang hỏi:

"Cái này ở đâu ra vậy?"

Rất lâu về trước, vô số Vu Sư vì khuyết điểm này của mật chìa khóa chi môn mà đắn đo.

Ví dụ việc cả đời một người chỉ có thể mở ra một lần, rất nhiều Vu Sư khi còn trẻ không được mở, vì sợ lãng phí cơ hội.

Trong tổ chức Thánh Đường, những người trẻ tuổi như An An không có tư cách mở mật chìa khóa chi môn, phải đến năm 24 tuổi mới được.

Kỳ thật khi An An 9 tuổi thời điểm, tinh thần lực của nàng đã đủ để thi triển Vu Thuật, nhưng không ai chịu dạy nàng chú ngữ mật chìa khóa chi môn cả.

Lỡ nàng mở mật chìa khóa chi môn thông tới cửa hàng kẹo thì chẳng phải rất đáng tiếc sao.

An An từng hỏi phụ thân:

"Vì sao phải mở mật chìa khóa chi môn?"

Khi đó đối phương nói:

"Có người vì tìm cho mình một nơi an toàn, cũng có người vì tìm cho mình một vùng Tịnh Thổ."

Kỳ thật cả hai nguyên nhân này đều tốt cả. Tháp Vu Sư bên biển này là do chính phụ thân An An xây dựng nên, sau đó nơi này trở thành cảng của rất nhiều cư dân dưới lòng đất.

Nhâm Tiểu Túc đứng trên tháp Vu Sư có thể thấy được đồng ruộng cùng người chăn dê. Không biết từ bao giờ một góc nhỏ của thế giới đã trở thành khu quần cư.

Lúc ấy An An nói:

"Nếu ta mở được cửa tới tiệm kẹo nổi tiếng nhất Căn Đặc rồi trộm được kẹo ở đó thì tốt biết mấy.”

Phụ thân An An trả lời:

"Cả đời người không chỉ có vui vẻ, hơn nữa một thành viên Thánh Đường hợp cách tuyệt đối không thể xem việc trộm kẹo là niềm vui…”

Đương nhiên, đây chỉ là một trong những khuyết điểm của mật chìa khóa chi môn mà thôi, quan trọng ở chỗ: Mật chìa khóa chi môn không di chuyển được.

Rất nhiều Vu Sư từng thử qua, họ muốn sửa chú ngữ mật chìa khóa chi môn, để cho mật chìa khóa chi môn bám vào ngoại vật, trở nên di động hơn, thủ đoạn bảo mạng của họ lại tăng thêm một tầng nữa.

Nhưng mặc kệ Vu Sư nhóm thử thế nào đi nữa, kết quả chỉ có thất bại.

Nhưng hiện tại Nhâm Tiểu Túc đã đưa ra một lựa chọn khác cho các Vu Sư: Ngươi không thể di chuyển mật chìa khóa chi môn thì đem vật dẫn của nó theo vậy…

Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, đây có lẽ là cách cải tiến duy nhất.

Hứa An Khanh thì thầm nghĩ, mật chìa khóa chi môn nay thông qua thủ đoạn vật lý cứng rắn đã trở nên dễ di chuyển hơn rồi!

Hứa An Khanh hỏi lại lần nữa:

"Cánh cửa này từ đâu ra vậy?"

Nhâm Tiểu Túc nhìn Hứa An Khanh:

"Vu Sư có thể mở mật chìa khóa chi môn, đương nhiên Trung Thổ cũng có thủ đoạn của mình, cửa từ đâu ra quan trọng lắm hả?”

Nhâm Tiểu Túc có thể nói dối ở đây nhưng thật chất người có không gian tùy thân tại Trung Thổ cho đến nay chỉ có mình hắn thôi.

Bất quá hắn nói dối chẳng sượng miệng gì cả. Chung quy ở vương quốc Vu Sư đâu có ai biết được.

Cánh cửa này hắn lấy được từ lần tới nhà tù cứu Vương Uẩn tại Khổng thị, tuy không có công dụng gì nhưng có thể dùng để đỡ đạn.

Dưới tình huống bình thường, Nhâm Tiểu Túc sẽ dùng người máy nano để đỡ đạn. Cơ mà tốc độ hao pin của đám tiểu gia hỏa này quá nhanh, chúng nạp điện dựa vào thân thể người. Có đôi khi nạp điện cả ngày trời mà chỉ dùng được 5 đến 10 phút trong chiến đấu cường độ cao, cho nên Nhâm Tiểu Túc vẫn chùa lại chút hậu thủ cho mình… loại hậu thủ mà không cần điện.

Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía Hứa An Khanh:

"Chú ngữ mật chìa khóa chi môn là gì? Không bằng ngươi cứ chỉ ta mở mật chìa khóa chi môn ra trước? Ta rất muốn nơi ta muốn tới nhất là nơi nào.”

Hứa An Khanh lắc đầu:

"Ngươi khoan học mật chìa khóa chi môn, trước dạy ta cách lấy đâu ra cánh cửa này đi…”

"Thứ đồ chơi này ngươi không học được… "

Nhâm Tiểu Túc cười tủm tỉm:

"Nhanh lên, nói ta biết chú ngữ mật chìa khóa chi môn đi."

"Trên thực tế, mật chìa khóa chi môn là Vu Thuật duy nhất không cần minh tưởng đồ trong cả hệ thống Vu Sư… "

Hứa An Khanh cười nói:

"Lúc trước Tiểu An quấn lấy phụ thân nàng lâu như vậy cũng không biết cách mở mật chìa khóa chi môn. Nhưng hết lần này tới lần khác cách làm lại vô cùng đơn giản, sau này nàng biết chắc chắn sẽ tức muốn chết, tựa như ta vậy.”

"Hả?"

Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ:

"Ngay cả chú ngữ cũng không cần sao?"

"Chỉ cần một viên Chân Thị Chi Nhãn màu đỏ trở lên, nhỏ máu ngươi lên, sau đó đặt cánh tay ngươi lên cửa, xoay 360 độ, mật chìa khóa chi môn sẽ được mở ra… "

Hứa An Khanh nói.

"Đơn giản vậy thôi hả?"

Nhâm Tiểu Túc sửng sốt, 360 độ là một vòng. Hắn có phần hiếu kỳ, làm sao người phát minh ra mật chìa khóa chi môn lại chọn cách này.

Là nhàn rỗi quá hả?

Bất quá, Vu Thuật này cần dùng ân Thị Chi Nhãn màu đỏ mới mở được, gia tăng rất nhiều hạn chế, ví dụ Mai Qua sẽ không mở được Chân Thị Chi Nhãn chẳng hạn...

Chân Thị Chi Nhãn màu trắng, cam, đỏ, vàng, đen… người có thể sở hữu được từ đỏ trở lên không nhiều.

Nhâm Tiểu Túc nhớ rõ, khi còn ở thánh đường Vaduz, Đại Vu Sư chủ trì nghi thức dường như cũng chỉ dùng Chân Thị Chi Nhãn màu đỏ mà thôi.

Không thể không nói, hệ thống Vu Sư khác hẳn với hệ thống siêu phàm giả ở Trung Thổ ở chỗ, chú ngữ là do Vu Sư thăm dò ra, hơn nữa còn không ngừng truyền thừa qua từng đời.

"Hiện tại ngươi muốn thử à?"

Hứa An Khanh nói:

"Bất quá đầu tiên ngươi phải có Chân Thị Chi Nhãn cái đã. Hơn nữa còn là từ màu đỏ trở nên. Có lẽ đợi phụ thân của An An trở về có thể giúp ngươi... CMN!"

Hứa An Khanh ngơ ngác nhìn một đống đá nằm trong tay Nhâm Tiểu Túc, vô số Chân Thị Chi Nhãn chẳng khác nào viên kẹo không đáng tiền.

Giống với đám người Tiễn Vệ Ninh chưa trải sự đời lúc trước, đừng tưởng Hứa An Khanh là thành viên hạch tâm của Thánh Đường nhưng cả đời này hắn chưa từng thấy qua nhiều Chân Thị Chi Nhãn ở chung một chỗ như vậy.

Trần Tĩnh Xu biết chuyện Nhâm Tiểu Túc từng làm tại Winston, nhưng đó đều là chuyện sau khi Nhâm Tiểu Túc gặp Trương Hạo Vân, vì thế nàng không đưa tin này về.

Bấy giờ đám người Hứa An Khanh đại khái đã đoán được Nhâm Tiểu Túc làm gì, chỉ là không rõ chi tiết mà thôi.

"À… "

Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:

"Chân Thị Chi Nhãn cũng không cần các ngươi hỗ trợ, thứ đồ chơi này ta có rất nhiều. Đúng rồi, đẳng cấp Chân Thị Chi Nhãn có liên quan tới việc thi thuật không? Ví dụ như mở được nơi có khoảng cách xa hơn?”

"À… "

Hứa An Khanh nói:

"Ta đây cũng không biết nữa."

Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi:

"Sao thế, các ngươi chưa thử dùng các loại Chân Thị Chi Nhãn khác nhau à?"

Lúc này, Hứa An Khanh thầm mắng trong lòng, cả đời này hắn chỉ có một viên Chân Thị Chi Nhãn, sao có thể biết nhiều như vậy?

Người khác dạy hắn nên làm thế nào thì hắn làm theo như vậy. Những người mở mật chìa khóa chi môn đều không giống nhau nên không tổng kết ra được gì cả.

Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc lại hỏi:

"Một viên Chân Thị Chi Nhãn chỉ cho phép một Vu Sư mở một mật chìa khóa chi môn. Nếu ta có hơn mười Chân Thị Chi Nhãn, có phải sẽ mở được mười mật chìa khóa chi môn không?"

Hứa An Khanh:

"Không được!"

"Sao lại không được, ngươi từng thử qua chưa?"

Nhâm Tiểu Túc dường như có chút bất mãn.

Hứa An Khanh:

"... Chưa từng thử qua."

"Vậy ngươi nói nhảm làm gì…"

Nhâm Tiểu Túc nói:

"Sao ngươi không thử."

Hứa An Khanh đã bắt đầu khóc thầm trong lòng:

"Bởi vì ta không chưa từng cầm qua nhiều Chân Thị Chi Nhãn như vậy..."

Nhâm Tiểu Túc nghĩ chút rồi an ủi:

"Cố nén bi thương a."

Hứa An Khanh thiếu chút thì thét lên, bi cái CM gì. Làm gì có ai có một đống Chân Thị Chi Nhãn như vậy chứ.

Nhâm Tiểu Túc nói thầm:

"Đợi lát nữa ta thử một chút sẽ biết."

Nói xong, Hứa An Khanh liền thấy Nhâm Tiểu Túc lấy một viên Chân Thị Chi Nhãn màu đen ra. Trước đó Nhâm Tiểu Túc chưa từng nhắc tới Chân Thị Chi Nhãn màu đen với đám Mai Qua.

Hứa An Khanh thấy thế cũng bắt đầu cà lăm:

"Đen... Chân Thị Chi Nhãn màu đen? !"

"Lỡ mà chỉ mở được một lần thí vẫn nên dùng hàng cao cấp cho chắc… "

Nhâm Tiểu Túc cười tủm tỉm:

"Làm gì thất thố thế. Hẳn Tiểu Hạ từng nói với các ngươi, Chân Thị Chi Nhãn màu đen của Russell đã bị vị Kỵ Sĩ kia cướp đi, xuất hiện trong tay ta cũng rất bình thường mà?"

Chân Thị Chi Nhãn màu đen chẳng khác nào bằng chứng chứng minh thân phận cho Nhâm Tiểu Túc.

Hắn rút Hắc đao ra, rạch lên ngón cái của mình, để máu chảy lên tảng đá rồi đặt tảng đá lên cánh cửa sắt, xoay tròn.

Trong nháy mắt, Chân Thị Chi Nhãn màu đen như hấp thu máu của Nhâm Tiểu Túc.

Viên đá màu đen bỗng nóng lên, ánh mắt màu tím biến thành màu đỏ.

Ngay sau đó, nơi viên đá màu đen tiếp xúc với cửa sắt dần bị hòa tan, tạo thành một lỗ hổng.

Sắt thép nóng chảy hóa thành màu cam, ánh lửa bắn ra xung quanh, nhưng Nhâm Tiểu Túc hoàn toàn không cảm nhận được độ nóng, chỉ cảm thấy có chút ấm áp mà thôi.

"Tạo hóa thật kỳ diệu… "

Nhâm Tiểu Túc cảm thán.

Sau khi hắn xoay đủ 10 vòng, Nhâm Tiểu Túc cất Chân Thị Chi Nhãn màu đen vào rồi lấy một viên đá màu vàng khác, nhỏ máu lên.

Thời điểm này Nhâm Tiểu Túc ngạc nhiên phát hiện, Chân Thị Chi Nhãn màu vàng không hấp thu được máu của hắn.

"Quả nhiên không được… "

Nhâm Tiểu Túc có chút tiếc hận:

"Nếu có thể mở thêm nhiều mật chìa khóa chi môn thì tốt rồi."

Một người cả đời chỉ có thể khai mở một cánh cửa, đây là quy tắc tuyệt đối của mật chìa khóa chi môn.

Hứa An Khanh nhìn Nhâm Tiểu Túc, hỏi:

"Cửa của ngươi dẫn đi đâu?”

"Ta cũng đang muốn biết… "

Nhâm Tiểu Túc cười nói:

"Phiền ngươi gọi người của ta tới, trước khi tiến vào ta phải đề phòng có người động tay động chân."

Hứa An Khanh bất đắc dĩ:

"Ngươi không tin ta thì cũng nên nói chuyện uyển chuyển chút chứ."

Lúc này, Mai Qua cũng đi qua mật chìa khóa chi môn, tiến vào tháp Vu Sư, Nhâm Tiểu Túc để hắn, Tiểu Hạ cùng đám người Tiễn Vệ canh giữ.

Nhâm Tiểu Túc nói rõ với Tiểu Mai nói:

"Ta cũng không biết mình sẽ đi đâu, nghe nói là nơi ta muốn đi nhất, nhưng kỳ thật ta cũng không biết đó là nơi nào.”

Điều mật chìa khóa chi môn hấp dẫn nhất Nhâm Tiểu Túc chính là chỗ này. Ai cũng muốn hiểu rõ bản thân, mà mật chìa khóa chi môn sẽ cho ngươi đáp án trực tiếp nhất.

Nói xong, Nhâm Tiểu Túc bước vào mật chìa khóa chi môn.

Một giây sau, Nhâm Tiểu Túc yên lặng đánh giá hoàn cảnh trước mắt, thì ra nơi hắn muốn tới nhất là căn nhà nhỏ tại đường An Ninh Đông tỏng hàng rào 144.

Nhâm Tiểu Túc đi tới bên cạnh ghế sô pha ở phòng khách, mọi thứ trước mắt đều thân thiết vô cùng, khiến người ta cực kỳ an tâm.

Hắn và Dương Tiểu Cận đã mua lại nơi này, sau đó kết giao với hai vợ chồng Hồ Hiểu Bạch cùng Vương Việt Tức.

Bọn họ bày quầy hàng, đọc sách ở đây. Dương Tiểu Cận giống như người vợ bình thường mua thức ăn, nấu cơm cho hắn.

Họ còn ở trong hậu viện trồng khoai tây xạ thủ rồi cùng nhau chăm sóc cây hạnh.

Bọn họ ở trên lầu, ngủ cách nhau một vách tường gỗ mỏng, lặng lẽ cảm nhận đối phương.

Nhâm Tiểu Túc từng đi qua nhiều nơi trên thế giới này, hắn gặp rất nhiều người, có người thành bằng hữu, có người thành kẻ thù, có người thành khách qua đường.

Cuối cùng, nơi có thể khiến hắn ngừng chân không phải biệt thự huy hoàng, mà là căn nhà nhỏ này.

Từ lúc tới đây, nơi hắn muốn trở về nhất chính là chỗ này. Về sau, mặc kệ hắn đi nơi nào cũng có thể tùy ý về nhà bất kỳ lúc nào.

"Có ai không?"

Nhâm Tiểu Túc vui vẻ hô to nhưng không ai đáp lại, xem ra trong nhà không có người.

Bất quá Nhâm Tiểu Túc không thất vọng. Trước khi trở lại đây, hắn đã được được Dương Tiểu Cận nhất định đã đi tìm hắn, cho nên hiện không có ở hàng rào 144, chuyện này cũng rất bình thường.

Lúc này đã là chạng vạng tối, Nhâm Tiểu Túc đi đến hậu viện xem khoai tây xạ thủ, kết quả Hồ Hiểu Bạch ở sân vườn bên cạnh thấy được Nhâm Tiểu Túc thì kinh ngạc tới cằm muốn rớt xuống đất:

"Tiểu Túc!"

Hôm nay là Chủ nhật, Hồ Hiểu Bạch ở nhà nghỉ ngơi một ngày, nàng thừa dịp trời còn sớm nên phơi chăn mền, bây giờ chạng vạng tối nên muốn dọn đồ vào.

Ánh chiều tà chiếu lên trên chăn, mền, lên mặt của Hồ tỷ, hết thảy trông vô cùng nhu hòa.

Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc cảm thấy dường như hắn chưa bao giờ thật sự rời đi, cứ như đây vốn dĩ là nơi hắn thuộc về vậy.

"Hồ tỷ, chào buổi chiều…"

Nhâm Tiểu Túc cười nói:

"Trông ngươi kinh ngạc quá nhỉ?”

Kết quả Hồ tỷ cũng không để ý đến hắn, ôm chăn, mền chạy vào phòng hô to:

"Lão Vương! Lão Vương! Ngươi xem ai trở về này!"

Thanh âm của Vương Việt Tức truyền đến từ trong phòng:

"Ta đang soạn tài liệu, ngươi nhao nhao kêu ta làm gì… Đau, đau quá, đau, buông tay ra!”

Trong lúc nói chuyện, Vương Việt Tức bị Hồ tỷ kéo ôm lỗ tai ra ngoài sân.

Trong nháy mắt Vương Việt Tức thấy được Nhâm Tiểu Túc thì tưởng rằng bản thân gặp ảo giác:

"Thiếu soái? Sao ngươi đột nhiên trở về vậy? Không phải họ nói ngươi tới vương quốc Vu Sư rồi sao!”

Nhâm Tiểu Túc cười nói:

"Trước khoan nói chuyện phiếm, giúp ta gọi Hắc Hồ cùng Trương Tiểu Mãn tới đi."

Hắc Hồ, sĩ quan phụ tá của P5092.

Khi Hỏa Chủng đánh với Vương thị, binh sĩ Hỏa Chủng còn lại đã lui về thảo nguyên phương bắc. Cuối cùng được P5092 dẫn tới Tây Bắc, hiện giờ trở thành chiến lữ số sáu, người đứng đầu là Hắc Hồ cùng Trương Tiểu Mãn.

Sở dĩ Nhâm Tiểu Túc không kêu P5092 hoặc đại lừa dối, Vương Uẩn tới, là vì hắn biết những người này khẳng định đang trên đường tới vương quốc Vu Sư.

Có khi đã đến nơi rồi cũng không chừng.

Nhâm Tiểu Túc không hề đoán mò, đây là sự ăn ý giữa hai bên.

Vương Việt Tức vội vàng đáp lời:

"Được! Để ta đi kêu họ!”

Nói xong, Vương Việt Tức lảo đảo hướng chạy vào phòng gọi điện thoại, mà Hồ tỷ nói với Nhâm Tiểu Túc:

"Tiểu Túc, ngươi qua nhà chúng ta đi. Tỷ làm cơm tối cho ngươi, đột nhiên trở về chắc chắn còn chưa ăn cơm tối đâu nhỉ? Buổi tối ngươi muốn ăn gì?"

"Một bát mì là được… "

Nhâm Tiểu Túc cười nói.

Khi trời về chiều, hơn mười chiếc xe quân đội chạy vào hàng rào.

Khí thế kinh thiên động địa khiến các cư dân không khỏi suy đoán, người không biết còn tưởng đang đuổi bắt gián điệp gì đó.

Hơn mười chiếc xe quân đội đều thuộc về chiến lữ thứ sáu, có người nghi hoặc:

"Kỳ quái, Thiếu soái không ở trong thành. Bọn họ lại vào nội thành làm gì, không phải nói đang huấn luyện tân binh ở dã ngoại ư. Sao đột nhiên huy động nhiều nhân lực như thế tới hàng rào chứ?"

Cùng lúc đó, không riêng chiến lữ thứ sáu mà ngay cả Vương Phú Quý, Khương Vô cũng nối đuôi nhau tới.

Đường An Ninh Đông rộn rã cả lên, hàng xóm láng giềng hiếu kỳ đánh giá đám khách quý này, ngoài đường đậu đầy xe, cực kỳ náo nhiệt.

Có đại thẩm ngồi trước cửa nhà nhặt rau, cười nói:

"Lần đầu đường An Ninh Đông có động tĩnh lớn như vậy là khi bắt được Thiếu soái.”

“Ngươi nói chuyện kiểu gì vậy, là tìm được Thiếu soái, sao có thể nói là bắt Thiếu soái được?"

Một vị đại thẩm khác xem thường.

"Khi đó Thiếu soái vẫn chưa là Thiếu soái, không phải chúng ta bắt được Thiếu soái sao… "

Đại thẩm nhặt rau nói lại.

Vào lúc này, hai lão đầu đang chơi cờ vua bên cạnh nghe hai đại thẩm nói chuyện phiếm thì ngừng lại:

"Có khi nào là Thiếu soái trở về không?"

Vừa dứt lời, hàng xóm láng giềng liền thấy Trương Tiểu Mãn nhảy xuống xe việt dã, sau đó hô to:

"Thiếu soái, ngươi trở về rồi à, đám người đại lừa dối đã cầm thiên đao giết tới vương quốc Vu Sư rồi, hơn nữa còn dám bỏ ta một mình ở nhà đó!"

Đi theo sau lưng Trương Tiểu Mãn chính là Hắc Hồ, vị phụ tá sĩ quan này rõ ràng ổn trọng hơn Trương Tiểu Mãn ổn trọng nhiều.

Hàng xóm láng giềng nghe vậy thì nhất thời chấn kinh:

"Họ Lưu, miệng ngươi kinh quá, chẳng lẽ Thiếu soái thật sự trở về rồi sao?"

Lúc này Nhâm Tiểu Túc đang đóm đám Trương Tiểu Mãn cùng Vương Việt Tức vào nhà, hắn nói với Hắc Hồ:

"Khi các ngươi tới đây, ta đã tới cứ điểm 178 nên không kịp hoan nghênh ngươi."

Hắc Hồ khách khí:

"Thiếu soái không cần đa lễ, chúng ta cũng đâu xa lạ gì.”

Lúc trước Nhâm Tiểu Túc từng làm gì cho tiền tuyến Hỏa Chủng, Hắc Hồ biết rõ.

Hắc Hồ cảm thấy, bất kỳ ai biết được sự sinh mãnh của vị Thiếu soái này thì đều sẽ tạm thời buông bỏ ngạo khí trước mặt đối phương...

"Thiếu soái sao ngươi về rồi, đám đại lừa dối đâu?"

Trương Tiểu Mãn nghi ngờ hỏi.

Nhâm Tiểu Túc giải thích:

"Ta trở về bằng Vu Thuật, chưa gặp được đám đại lừa dối."

"Vu Thuật? !"

Trương Tiểu Mãn nhất thời hứng thú:

"Thiếu soái, ngươi học được Vu Thuật? Có thể dạy ta không?"

Phải biết, hiện tại xung quanh Trương Tiểu Mãn ai cũng là siêu phàm giả, khiến lữ trưởng là người thường như hắn cảm thấy rất không có mặt mũi.

Hơn nữa, mấu chốt chính là, vì hắn không phải siêu phàm giả nên mọi người đi chơi chẳng chịu cho hắn theo!

Nhâm Tiểu Túc lấy hai viên Chân Thị Chi Nhãn màu đỏ ném cho Trương Tiểu Mãn cùng Hắc Hồ:

"Xem như đặc sản mang về từ vương quốc Vu Sư. Có nó, các ngươi đều có thể trở thành Vu Sư, đây là vũ khí của Vu Sư."

Trương Tiểu Mãn cảm khái:

"Đặc sản Thiếu soái mang về rất đặc biệt."

"Được rồi, bớt vuốt mông ngựa đi… "

Nhâm Tiểu Túc chỉ cách minh tưởng và luyện tập cho hai người này rồi hỏi:

"Có ai đuổi theo ta?”

Trương Tiểu Mãn căm giận bất bình:

"Thiếu soái phu nhân, còn có vị nha hoàn kia, đại lừa dối, Quý Tử Ngang, Vương Uẩn, P5092, ngay cả tên tiểu tử mập mạp trắng nõn Tuân Dạ Vũ cũng được đi, chỉ có ta là bị bỏ lại.”

Nhâm Tiểu Túc nghe xong liền hiểu, đội hình Tây Bắc lần thật sự là không lật vương quốc Vu Sư lên là không hợp lẽ trời rồi!

"Hắc Hồ, binh sĩ Hỏa Chủng ở chiến lữ thứ sáu luyện tập thế nào rồi?"

Nhâm Tiểu Túc hỏi.

Hắc Hồ nói:

"Việc này vẫn phải báo cáo với Thiếu soái một chút, trưởng quan P5092 dẫn chúng ta tới đây, chúng ta vốn lo Tây Bắc không chào đón mình. Kết quả Trương tư lệnh lại trực tiếp cho chúng ta vào biên chế. Hiện giờ chiến lữ số sáu đã được hợp nhất là quân chính quy, binh sĩ Hỏa Chủng cũng được mài dũa khá ổn. Chúng ta căn cứ vào binh chủng, lần nữa định ra hướng luyện tập cho họ.”

"Có vấn đề gì không?”

Nhâm Tiểu Túc hỏi.

"Không có… "

Hắc Hồ cười nói:

" Hiện giờ, binh sĩ trong chiến lữ có tổng cộng 21.317 người, trong đó có 3.021 là tân binh vừa nhập ngũ. Trừ những tân binh này ra, những người khác đều trong trạng thái chiến đấu!”

"Rất tốt… "

Nhâm Tiểu Túc thoả mãn gật đầu, xem ra hắn để P5092 dẫn những binh sĩ Hỏa Chủng này về Tây Bắc xác thực rất tốt:

"Ta cần các ngươi trừ tân binh ra, toàn thể nhanh chóng tiến nhập trạng thái chuẩn bị chiến đấu, sau đó đóng quân trong hàng rào 144, xung quanh An Ninh Đông cũng đưa vào trạng thái giới nghiêm. Bất quá ngươi nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng quấy nhiễu cư dân gần đây."

"Đã rõ!"

Hắc Hồ nhận lệnh, sau đó mới hỏi về chuyện mình không hiểu:

"Thiếu soái, đây là sao? Hàng rào sắp phát động chiến tranh?"

"Cũng không phải… "

Nhâm Tiểu Túc lắc đầu cười nói:

"Là phát động chiến tranh với vương quốc Vu Sư."

"Cần bao nhiêu vật tư?"

Hắc Hồ hỏi.

Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:

"Ta không hiểu việc hành quân, nên ta sẽ nói lại tình cho ngươi, ngươi tự phán đoán: Trận chiến đấu này hẳn không cần quá nhiều vật tư và hậu cần. Kẻ địch chừng mười vạn kỵ binh trở lên, có thể sẽ làm chiến đấu trên đường phố, hoặc dựa vào tường thành tiến hành phòng thủ phản kích các loại..."

Hắc Hồ yên lặng ghi nhớ tất cả:

"Ta đã hiểu, bất quá vẫn còn chút nghi hoặc, tại sao Thiếu soái lại muốn chúng ta đóng quân trong hàng rào? Chẳng lẽ trên đường tới vương quốc Vu Sư không cần vật tư sao?"

Nhâm Tiểu Túc cười lắc đầu:

"Không cần, vật tư không đủ thì về lấy. Cự ly của chúng ta cách vương quốc Vu Sư chỉ có một bước ngắn."

Khi Nhâm Tiểu Túc phát hiện mật chìa khóa chi môn thông tới hàng rào 144, hắn liền biết bản thân nên đánh trận này thế nào.

Tây Bắc muốn chinh phạt vương quốc Vu Sư cần đi hết lộ trình, một ngàn km, mỗi việc tiếp tế đã là vấn đề rồi.

Nhưng hiện tại không giống lúc trước, tất cả hàng rào 144 chính là cứ địa của họ, mà pháo binh của chiến lữ thứ sáu chỉ cách Vu Sư một bước ngắn.

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện