Chương 1196 : Manh Mối Cuối Cùng
Chương 1196: Manh Mối Cuối Cùng
Đánh chết Trương Tiểu Mãn cũng không nghĩ ra, hắn là người duy nhất bị vứt lại, lại chính là người đầu tiên gặp được Thiếu soái...
"Thiếu soái, ý của ngươi là, trong nhà ngươi có một thông đạo tới Vương quốc Vu Sư?"
Trương Tiểu Mãn chấn kinh.
Vừa rồi Nhâm Tiểu Túc đã giảng giải kỹ càng về nguyên lý của mật chìa khóa chi môn cho họ, tất cả mọi người đều cảm thấy rất thần kỳ.
Hơn nữa, đây cũng không phải năng lực siêu phàm độc nhất vô nhị, mà là Vu Thuật có thể phục chế và truyền thừa.
"Thiếu soái, ngươi đừng nói với ta, chúng ta cũng có thể mở mật chìa khóa chi môn nhé?"
Trương Tiểu Mãn hỏi.
"Ừ, có thể… "
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
"Chỉ cần có Chân Thị Chi Nhãn màu đỏ trở lên là có thể, cánh cửa này sẽ nói cho ngươi biết, đâu là nơi ngươi muốn tới nhất.”
Hắc Hồ lãnh tĩnh khuyên can:
"Ta đề nghị hiện tại ngươi không nên mở mật chìa khóa chi môn ra, lỡ mà mở tới ngõ hẻm Tam Bảo thì không tốt lắm."
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ:
"Ngõ hẻm Tam Bảo là sao?"
Hắc Hồ giải thích:
"Thiếu soái, chỗ đó có rất nhiều thiếu nữ cần trợ giúp, mỗi tháng Trương Tiểu Mãn phải tới đó hai chuyến."
"Ngươi đừng có vu oan cho người trong sạch… "
Mặt Trương Tiểu Mãn đỏ tới mang tai.
Vừa dứt lời, Nhâm Tiểu Túc đã đánh một chưởng vào ót hắn:
"Về sau ngươi bớt tới nơi đó cho ta đi. Ngươi đã là lữ trưởng rồi, giữ mình trong sạch tìm vợ không tốt hơn à?”
Trương Tiểu Mãn ôm đầu nhìn về phía Hắc Hồ, biểu tình dữ tợn như đang nói ngươi chờ đó cho ta.
Chỉ là Hắc Hồ không để ý đến hắn, xác nhận với Nhâm Tiểu Túc:
"Thiếu soái, chiến lữ số sáu có cần trang bị vũ trang toàn bộ thành viên không, làm thế nào để đối đầu với đám Vu Sư đó?"
"Vu Sư để ta xử lý… "
Nhâm Tiểu Túc nói.
"Đã rõ… "
Hắc Hồ hỏi tiếp:
"Hàng rào 144 sẽ cải tạo thành quân doanh tạm thời hay trực tiếp xây dựng cứ địa chân chính?"
"Tạm thời… "
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi nói:
"Về sau sẽ có chiến tranh, chúng ta hoàn toàn có thời gian bồi dưỡng Vu Sư mới, mở mật chìa khóa chi môn. Mấu chốt nhất ở chỗ, mật chìa khóa chi môn này mở trong nhà của ta, khi các ngươi ra vào nhớ rõ không được làm hư hỏng đồ đạc…”
Hắc Hồ:
"...Được."
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc từng suy nghĩ qua, dựa theo lời P5092 nói, trận đánh với Vương thị không thể miễn.
Nhưng vấn đề ở chỗ này, trận chiến này là từ Vương thị đánh tới chứ không phải cứ điểm 178 chủ động đánh qua.
Đến lúc đó hàng rào 144 sẽ đánh trận chủ chiến, mật chìa khóa chi môn của hắn không có công dụng lớn như vậy trong chiến tranh.
Hiện tại, ý nghĩa lớn nhất của mật chìa khóa chi môn là, Nhâm Tiểu Túc có thể triệu hoán binh sĩ hiện đại hoá cách cả ngàn km để đối đầu trực tiếp với Căn Đặc thành, tấn công mang tính hủy diệt cao.
Duy chỉ có một điều khiến Nhâm Tiểu Túc tương đối lo lắng: bình dân ở Căn Đặc nội thành thật sự rất nhiều.
Tuy nói những bình dân đó không có nửa xu quan hệ cùng Nhâm Tiểu Túc, nhưng Nhâm Tiểu Túc cũng không thể mất trí đến mức hoàn toàn làm lơ những sinh mạng này.
Nếu Nhâm Tiểu Túc lạnh lùng như vậy, hắn không thể trở thành Thiếu soái Tây Bắc như hiện giờ.
Nhâm Tiểu Túc nói với Hắc Hồ:
"Kế hoạch tác chiến cụ thể thì phải đợi ta hội họp cùng P5092 rồi nói lại với các ngươi sau, các ngươi ở phía bên này cứ chuẩn bị trước, cam đoan bất cứ lúc nào cũng có thể xuất thủ. Mặt khác, chuẩn bị tốt các loại thiết bị, nếu không thể di chuyển qua mật chìa khóa chi môn thì kêu ta tới là được.”
Khi sử dụng mật chìa khóa chi môn, không phải vật dẫn càng lớn thì cửa mở càng lớn, nó có quy tắc của mình.
Dưới tình huống bình thường, mật chìa khóa chi môn chỉ cho phép 3 người đi qua, việc này dựa vào cấp bậc Chân Thị Chi Nhãn để quyết định, Nhâm Tiểu Túc cầm Chân Thị Chi Nhãn màu đen trong tay, cho nên hắn mật chìa khóa chi môn chính là ba người thông qua cấp bậc.
Trương Tiểu Mãn và Hắc Hồ cao hứng bừng bừng trở lại quân doanh chiến lữ số sáu, bắt đầu an bài kế hoạch đóng quân tạm thời trong hàng rào 144.
Cùng đêm đó, rất nhiều xe vận chuyển tiến vào hàng rào 144, mà Vương Việt Tức nhanh chóng tổ chức uỷ ban quản lý hàng rào, tiến hành sơ tán dân chúng xung quanh và bồi thường.
Quân doanh có thể chứa hai vạn người, dù có hơi chật nhưng vẫn là rất lớn. Xung quanh trụ sở quân sự đều phải có dây cảnh giới, tạo thành khu vực giới nghiêm quân sự khu vực, bên trong không thể có bình dân cư trú.
Chỉ là loại chuyện sơ tán này cũng không đơn giản như vậy, Vương Việt Tức vì thế mà buồn tới mức tóc sắp trắng hết cả rồi.
Xung quanh nơi Thiếu soái ở có hơn mười khu dân cư, tiền bồi thường chỉ hơi lớn chút thôi.
Hiện giờ hàng rào 144 rất có tiền, nhưng chưa chắc nhà người ta chịu chuyển đi a.
Lúc này chỉ trốn phía sau chỉ huy toàn cục là chuyện phi thực tế, Vương Việt Tức trực tiếp dẫn theo nhân viên công tác đi tới từng nhà trong đêm, làm công tác động viên.
Vương Việt Tức nói với nhân viên công tác bên người:
"Nhớ kỹ, thái độ tốt một chút, cho dù người ta không chịu thì thái độ cũng không được quá ngang ngược."
"Được, đã rõ…"
Cả đám nhân viên công tác chuẩn bị tốt tâm lý, chuẩn bị đi đánh một trận ác liệt.
Tầm quan trọng của quân đội được xếp hàng đầu, nếu ai đó không muốn rời đi, họ chỉ có thể buộc phải sơ tán.
Nhưng nếu có thể giải quyết hòa bình, Tây Bắc cũng không muốn trực tiếp xung đột với dân chúng.
Vương Việt Tức gõ cửa nhà cư dân, một vị đại thẩm mở cửa kinh ngạc:
"Đây không phải Tiểu Vương sao, hơn nửa đêm rồi, có chuyện gì?"
"Là thế này, xung quanh đây bắt đầu sơ tán tạm thời. Dựa theo kế hoạch của chiến lữ số sáu, nơi này cần được trưng dụng chừng một tháng… "
Vương Việt Tức kiên nhẫn đưa một phần tài liệu ra:
"Nơi này nằm trong khu trưng dụng của chúng ta, quy tắc bồi thường chi tiết có trong đây…”
Đại thẩm sửng sốt một chút:
"Đây là muốn làm gì?"
Vương Việt Tức giải thích:
"Việc này không cần giữ bí mật, Thiếu soái chuẩn bị động thủ với vương quốc Vu Sư. Chắc ngài cũng từng nghe nói tới vương quốc Vu Sư, trước giờ họ vẫn luôn quấy rối biên giới cứ điểm 178. Hiện giờ Thiếu soái đã tìm được biện pháp tập kích họ, cần biến nơi này thành nơi đóng quân tạm thời cho chiến lữ số sáu. Bất quá ngài yên tâm, họ chỉ dựng lều quân dụng ở bên ngoài, sẽ không vào nhà các ngài."
"À, thì ra là thế… "
Đại thẩm cười:
"Hay là thế này đi, đêm nay ta sẽ chuyển đi nơi khác, các ngươi có cần ta để lại chìa khóa nhà không, có gì đám tiểu tử các ngươi có thể vào nhà tắm nước nóng?"
Bấy giờ cửa nhà cách cũng mở ra, một vị đại thẩm khác nói:
"Ta đã nghe các ngươi nói chuyện, đêm nay chúng ta cũng chuyển đi."
Vương Việt Tức ngạc nhiên. Nói thật, theo như hắn đoán, đây là một bước gian nan nhất, kết quả lại trở thành một bước đơn giản nhất.
Đại thẩm trở về phòng thu dọn đồ đạc trước rồi quay lại cao hứng bừng bừng nói với Vương Việt Tức:
"Có thể giúp ta nói lại với Thiếu soái, Lý thẩm bán thức ăn ngoài chợ bảo hắn cứ hung hăng đánh! Chúng ta đều ủng hộ hắn!"
"A?"
Vương Việt Tức sửng sốt nửa ngày:
"Vậy các ngươi nhìn thử quy tắc bồi thường này đi. Cả nhà cũng biết sau này các ngươi được bồi thường bao nhiêu, cũng an tâm hơn."
Lý thẩm vui vẻ:
"Không sao, ta tới nhà con ta ở một tháng là được rồi, cần gì bồi thường. Các ngươi vất vả khổ cực giải quyết vấn đề thiếu lương thực, đấu tranh báo thù vì Tây Bắc, ngay cả chút việc nhỏ này chúng ta cũng lấy tiền, vậy chúng ta sẽ thành cái gì?"
Vương Việt Tức lắc đầu:
"Không phải đâu Lý thẩm, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, quy củ là quy củ."
"Vậy đi, các ngươi xem thấy hợp lý là được rồi… "
Lý thẩm cười nói.
"Sao có thể chỉ thấy hợp là được chứ… "
Vương Việt Tức nóng nảy.
Kết quả Lý thẩm đánh một quyền lên ngực Vương Việt Tức, hào sảng cười nói:
"Khách khí cái quỷ gì, đừng chậm trễ ta thu dọn đồ đạc."
Vương Việt Tức bị một quyền này đánh tới ho khan hai tiếng.
Một vị khác đại thẩm gần đó nói:
"Tiểu Vương này, ngươi thân với Thiếu soái lắm hả, có thể xin chữ ký của hắn cho chúng ta không…”
Lý thẩm nói:
"Chỉ kêu ngươi ra ngoài ở một tháng thôi, ngươi nhiều chuyện như làm gì, Thiếu soái người ta rất bận rộn đó, nào ở không mà ký tên cho ngươi."
Vương Việt Tức:
"..."
Lý thẩm nói với Vương Việt Tức:
"Được rồi, mau đi chỗ khác, đừng làm chậm trễ thời gian của chúng ta. Các ngươi ở phía trước đổ mồ hôi đổ máu, không thể khiến ngươi dù ngay cả ở trong hàng rào cũng lạnh lòng được.”
Ủy ban quản lý hàng rào chỉ mất một đêm đã thành công sơ tán xong chung quanh, không phải tất cả mọi người đều dễ nói chuyện như Lý thẩm, nhưng gặp được người như vậy ít nhiều cũng khiến đám Vương Việt Tức cảm thấy tất cả những gì họ làm đều đáng giá.
...
Nhâm Tiểu Túc đi qua mật chìa khóa chi môn, đám người Tiễn Vệ Ninh, Tiểu Mai, Tiểu Hạ vẫn còn đứng đó thủ hộ.
Hắn tiện tay cất cửa sắt vào trong không gian, chiêu này nhìn chẳng khác nào đang làm ảo thuật, khiến tất cả mọi người có phần không rõ rốt cuộc ai mới thật sự là Vu Sư.
Mai Qua hiếu kỳ nói:
"Ngươi vào đó mấy tiếng rồi. Mật chìa khóa chi môn này đến cùng thông đi đâu?"
"Về sau ngươi sẽ rõ… "
Nhâm Tiểu Túc cười tủm tỉm:
"Ta đã biết làm thế nào để chế tài đám Vu Sư kia rồi.”
Tiểu Hạ ở bên cạnh lắc đầu:
"Có thể lúc trước ngươi chưa từng gặp được Đại Vu Sư, điều này khiến ngươi cảm thấy quần thể Vu Sư khá yếu. Nhưng ta nghiêm túc nhắc nhở ngươi, mọi chuyện không đơn giản như ngươi tưởng tượng, bằng không chúng ta cũng không cần tiếp tục ở ẩn cho đến bây giờ."
"Hả?"
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Nói rõ hơn coi."
"Normand cùng Tudor có thể đứng sừng sững tại Căn Đặc thành hai trăm năm không chỉ dựa vào vận khí… "
Tiểu Hạ nói:
"Trên thế giới này có rất nhiều Vu Thuật bị độc chiếm mà chúng ta không biết. Hiện tại họ có át chủ bài gì, không ai biết hết."
"Được, đã rõ… "
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
"Phiền ngươi dẫn ta tới Căn Đặc thành một chuyến. Kế hoạch của ta đã thay đổi, cần mau chóng lấy được vật mà Kỵ Sĩ kia lưu lại. Ta lo một khi hỗn loạn dấy lên sẽ không còn cơ hội nữa."
Tiểu Hạ sửng sốt một chút, sau đó trả lời:
"Được."
Không ai biết hỗn loạn như lời Nhâm Tiểu Túc là gì, nhưng một khắc sau, tất cả mọi người bỗng nhiên cảm giác bản thân bị một loại lực vô hình kéo khỏi nơi này.
Ầm một tiếng, tất cả mọi người như bị sóng khí cuốn đi, lần nữa quay về trong đường hầm!
Chỉ thấy trong hành lang có hai người mặc giáp da. tay phải cầm Chân Thị Chi Nhãn, vách tường vẽ hình thần long đã bị phá hủy.
Tiểu Hạ vẫn chưa đứng vững đã hô lên:
"Không phải người của chúng ta, là thợ săn tiền thưởng của gia tộc Vu Sư, nơi này đã bị bọn họ tìm được! Phản kích!"
Bất quá lúc này đã có người phản ứng nhanh hơn so với nàng.
Trong nháy mắt sau khi Nhâm Tiểu Túc rơi xuống hành lang, thân thể còn chưa hoàn toàn “hạ cánh” thì cánh tay của hắn đã chống xuống, cả người phát lực, như mũi tên phsong về thợ săn tiền thưởng đối diện.
Trên đường bay vọt, toàn thân Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng được bao trùm bởi thiết giáp, ngăn cản Hỏa Cầu Thuật của hai thợ săn tiền thưởng kia.
Trần Tĩnh Xu, Hứa An Khanh ở phía sau vội vàng giơ tay buộc nỏ lên, ám tiễn nhỏ nhắn khéo léo bắn ra ngoài.
Nhưng vì xuất thủ quá vội, sáu mũi tên đều lệch hướng.
Trần Tĩnh Xu cùng Hứa An Khanh ảo não, có điều rất nhanh đã tỉnh táo lại.
Nhưng điều khiến họ bất ngờ là sáu mũi tên bọn họ bắn ra đều bị Nhâm Tiểu Túc chộp lấy, vung tay bắn về phía thợ săn tiền thưởng đối diện!
Sáu mũi tên được phóng đi với tốc độ cực nhanh, toàn bộ đều đâm vào đầu hai tên thợ săn tiền thưởng kia.
Tiễn Vệ Ninh ở phía sau chứng kiến một màn này, đột nhiên cảm nhận được cảm giác quen thuộc khó hiểu. Hắn dần nhận ra, tài thiện xạ bách phát bách trúng của mình trước kia do đâu mà có…
Nhâm Tiểu Túc đi đến bên cạnh thợ săn tiền thưởng điều tra một chút:
"Không có huyết kế Vu Thuật?"
"Không giống người của Tudor gia tộc người.. "
Hứa An Khanh phân tích:
"Hẳn là người của gia tộc Normand."
"Đợi chút.. "
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày:
"Tit Vu Sư là người của Normand a, hắn đâu rồi?"
Mọi người nhìn chung quanh một vòng, không thấy thân ảnh đối phương đâu.
Ngược lại Tiểu Mai nói một câu:
"Ta thấy hắn rơi khỏi mật chìa khóa chi môn rồi chạy dọc theo hành lang."
Nhâm Tiểu Túc cảm khái:
"Ngươi rất quan tâm tới tình địch nha."
Tiểu Mai đỏ mặt:
"Ta... Ta có sức quan sát nhạy bén thôi!"
Nhâm Tiểu Túc nhìn Hứa An Khanh:
"Các ngươi cũng quá bất cẩn, để loại người này trà trộn vào mà không biết gì sao?"
Hứa An Khanh cười lắc đầu:
"Sao có thể không biết chứ?”
Vừa dứt lời, hai bên đường hành lang có mấy người đi ra, một trong số đó đang kéo tay Titt Normand.
Xem ra, những người này đã sớm mai phục trong hành lang, đều là thành viên Thánh Đường cả.
Những người này vừa đi vừa đánh giá Nhâm Tiểu Túc, tựa hồ mọi người đều biết lai lịch của hắn.
"Nguyên lai là vì bắt gián điệp… "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Cái giá hơi bị lớn a, dùng một mật chìa khóa chi môn để đánh đổi?"
"Mật chìa khóa chi môn đã sớm bị bại lộ, cho nên chúng ta để phát huy chút giá trị cuối cùng… "
Hứa An Khanh nói.
Trần Tĩnh Xu nói với Nhâm Tiểu Túc:
"Đi với chúng ta vào chỗ sâu hơn, đối phương dám động thủ trong thời điểm này, e rằng đã có chuẩn bị."
"Không được… "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Các ngươi đi sâu vào trong lòng đất, nhưng Tiểu Hạ và Tiểu Mai phải tới tu viện Hoa Hồng, thu hồi vật Kỵ Sĩ kia để lại với ta."
"Nhưng bây giờ trên mặt đất nhất định rất nguy hiểm… "
Hứa An Khanh cau mày nói.
"Đúng vậy, những người ở đó sẽ rất nguy hiểm… "
Nhâm Tiểu Túc nói.
Hứa An Khanh:
"..."
Sau khi Nhâm Tiểu Túc rời đi, Hứa An Khanh dẫn đám người Tiễn Vệ Ninh đi vào sâu hơn. Rốt cục cũng thành viên Thánh Đường nhịn không được hỏi:
"Thật sự rất giống vị Kỵ Sĩ kia."
"Phụ thân của An An nói để hắn lãnh đạo chúng ta. Tĩnh Xu, ngươi ở cùng hắn một thời gian, ngươi cảm thấy hắn có thể làm được không?"
Hứa An Khanh hỏi.
Trần Tĩnh Xu nghĩ nghĩ:
"Thực lực của hắn lợi hại hơn các ngươi đoán rất nhiều. Ở phương diện này, ta có cảm thụ rất sâu, e rằng phụ thân của An An cũng chưa chắc là đối thủ. Bất quá, năng lực lãnh đạo của hắn thì vẫn cần xem xét thê. Chúng ta cũng không rõ hắn có đủ khả năng để dẫn dắt Thánh Đường không."
"Ừ, tuổi nhỏ như vậy, hẳn không có kinh nghiệm lãnh đạo gì đâu… "
Hứa An Khanh gật đầu.
...
Ban đêm, Căn Đặc thành phồn hoa hơn với tưởng tượng. Đại lộ Hoa Hồng sầm uất có từng dãy quán rượu rực rỡ, bên ngoài quán có những cô nàng xinh đẹp tươi cười chào đón khách.
Tiếng cười sang sảng của nam nhân, nữ nhân trong quán rượu văng vẳng ra ngoài, người bên trong ôm eo, chạm vai cùng nhau khiêu vũ.
Ngoài cửa quán rượu, từng chiếc xe ngựa xa hoa dừng lại ven đường, xa phu và người hầu đứng hút thuốc lá chờ chủ nhân nhà mình.
Trong tình huống này, xa phu cùng tôi tớ phải chờ đợi rất lâu, vì những buổi cuồng hoan này sẽ kéo dài đến nửa đêm mới dừng.
Đợi cho bóng đêm sâu hơn, nhóm nam nữ trẻ tuổi lại tay trong tay người mình thích, leo lên xe ngựa, trải qua một đêm mặn nồng.
Đại lộ hoa hồng đặc biệt nổi tiếng tại Căn Đặc thành. Nếu nói Căn Đặc thành là Bất Dạ Thành thì nơi này là Bất Dạ Phối trong Bất Dạ Thành.
Con phố này cũng không rộng, đại khái to chừng ba xe ngựa đi song song.
Nhà lầu ba tầng hai bên đường phố theo kiến trúc gothic. Nếu nhìn từ trên xuống sẽ thấy đô thành được quy hoạch vô cùng chỉnh tề, cứ như từng khối chocolate hình vuông chồng chất lên nhau, cảnh đẹp ý vui.
Chỉ là phía dưới thành thị xinh đẹp này lại cất giấu huyết tinh không hợp với hoàn cảnh.
Trong một hẻm nhỏ tại đại lộ Hoa Hồng, một nắp cống được người đẩy lên.
Nhâm Tiểu Túc và Tiểu Mai, Tiểu Hạ lần lượt chui ra từ trong cống thoát nước. Lúc này, một đôi nam nữ đang vụng trộm thân mật trong hẻm nhỏ. So với đại lộ Hoa Hồng mà nói, nơi này tương đối yên lặng.
Đôi nam nữ trẻ tuổi thấy được Nhâm Tiểu Túc leo ra từ cống thoát nước, họ tính la lên nhưng chưa kịp đã bị Nhâm Tiểu Túc đánh ngất xỉu.
"Xử lý hai người thế nào?"
Mai Qua kinh ngạc nói, sau đó hắn thấy Nhâm Tiểu Túc ném cả hai vào trong thùng rác.
Tiểu Hạ thấp giọng nói:
"Quẹo trái, hiện giờ Căn Đặc thành phòng giữ cực nghiêm ngặt, nhất định phải chú ý cẩn thận."
Trong lúc nói chuyện, hai binh sĩ tuần tra bỗng đi ngang quang ngõ hẻm.
Khi đối phương thấy Nhâm Tiểu Túc, Tiểu Hạ, Tiểu Mai hai nam một nữ đứng đó thì trong mắt lóe lên chút thần sắc nghiền ngẫm.
Hai bên gặp thoáng qua nhau, hai binh sĩ tuần tra thấp giọng nói:
"Những người tuổi trẻ này thật biết cách chơi a."
Tiểu Mai vốn đang kinh sợ thì máu nóng chạy thằng lên đầu, hắn phẫn nộ nói với binh sĩ tuần tra:
"Hai người các ngươi trở lại cho ta, chúng ta là tới phá hủy Căn Đặc thành, các ngươi không được nghĩ xấu như vậy!"
Nhâm Tiểu Túc:
"..."
Tiểu Hạ:
"..."
Sau 10 giây, Nhâm Tiểu Túc đánh ngất hai người binh sĩ tuần tra, nhét cả hai vào dưới cống ngầm:
"Tiểu Mai, trước kia không nhìn ra ngươi gan như vậy, quả nhiên sức mạnh vĩ đại của ái tình!"
Tiểu Hạ cười nói:
"Mai Qua, ngươi khác với trước kia rồi, trước kia ngươi sẽ không dám làm thế.”
Mai Qua gãi gãi đầu, ngại ngùng nói:
"... Phải không?"
Nhâm Tiểu Túc thở dài:
"Yêu đương đúng là khiến người ta mất trí mà."
Tu viện Hoa Hồng nằm cuối đại lộ Hoa Hồng, Nhâm Tiểu Túc, ba người đi trên đường, căn bản không ai hoài nghi bọn họ, chỉ nghĩ họ tới đây tìm niềm vui thôi.
Ba người lặng lẽ đi vào tu viện Hoa Hồng, đi tới chỗ giếng nước phía sau tu viện.
Nhâm Tiểu Túc vô cùng ngạc nhiên khi bước tới trước cái giếng, không ai phát hiện món đồ kia, hóa ra vì gia đình Russell giấu nó trong cái giếng này.
Mật thất dưới giếng cũng không lớn, bên trong là từng rương sách vở được niêm phong kín kẽ cùng mấy rương kim tệ.
Tất cả rương sách vở đều được bọc vải dầu, tránh bị ẩm.
Tiểu Hạ tìm kiếm trong chốc lát, sau đó lấy một hộp gỗ được bọc vải dầu đưa cho Nhâm Tiểu Túc:
"Đây là món đồ mà vị Kỵ Sĩ lưu lại, ta dùng danh dự gia tộc Russell thề, gia tộc Russell chưa bao giờ mở cái hộp này ra."
Trong tích tắc Nhâm Tiểu Túc nhận cái hộp, cung điện trong đầu Nhâm Tiểu Túc nói:
"Hoàn thành nhiệm vụ thu thập manh mối, ban thưởng được niêm phong, có thể mở ra bất cứ lúc nào."
Cung điện không nói đến việc ban thưởng cái gì, Nhâm Tiểu Túc cũng không nóng lòng xem, hắn tiếp tục xme xét kỹ lưỡng cái hợp trong tay.
Hết thảy bí ẩn đều sẽ được công bố trong tối nay.
Chẳng biết tại sao, Nhâm Tiểu Túc không chút khẩn trương mà lại bình tĩnh vô cùng.
Giờ khắc này, lão Hứa đã sớm được triệu hồi, đang đứng lặng bên cạnh một tòa tháp. Nó yên lặng quan sát xung quanh đại lộ Hoa Hồng, chỉ thấy tiếng vó ngựa đột nhiên dày đặc như sóng triều vọt tới.
Xa hơn, có thể thấy được một ít bó đuốc được binh sĩ giơ lên cao.
Đêm nay, Căn Đặc thành càng thêm náo loạn.
Trong bóng tối, đột nhiên có một mũi tên thiết màu đen phóng tới, dây cung được kéo căng tựa như một cây cầu.
Thiết tiễn này bắn thẳng đến lão Hứa.
Chỉ trong chốc lát, song chưởng của lão Hứa chắp trước ngực, thiết tiễn được giữ chặt trong tay hắn!
Mũi tên từ động đến tĩnh nhưng chỉ trong chớp mắt.
Âm thanh ồn ào vang lên trong bóng tối!
Âm thanh từ bên ngoài tu viện đã truyền đến phía sau tu viện, vẻ mặt của Tiểu Hạ trở nên nghiêm trang, họ giữ bí mật hành tung. Chỉ có gián điệp mới có thể biết được tung tích của họ.
Tiểu Hạ nói với Tiểu Mai:
"Bọn họ hẳn đã chỉ biết chúng ta tới Đại lộ Hoa Hồng nhưng không biết chúng ta ở trong nơi nào của tu viện, nơi này chỉ có ba người chúng ta biết. Đến lúc đó ta dụ họ đi, ngươi ngoan ngoãn trống ở chỗ này, ngàn vạn lần đừng đi ra."
Tiểu Mai bất lực nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc, lại phát hiện đối phương đang bình tĩnh mở hộp gỗ, lộ ra bức thư bên trong.
Thứ gia tộc Russell dùng danh dự hơn hai trăm năm để bảo tồn chỉ có một phong thư.
Mai Qua nóng nảy:
"Tiểu Túc, ngươi nói xem, nên làm gì bây giờ a."
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
"Đừng nóng vội, đợi ta đọc thư xong đã. Nói không chừng trong bức thư này sẽ có cách giải quyết vấn đề bên ngoài đó.”
"Ngươi nhờ vào bức thư giải quyết vấn đề còn không bằng trực tiếp nói là chịu chết, ngươi có từng nghĩ tới, hiện tại đã có hơn cả ngàn Kỵ Sĩ Tudor đang bao vây bên ngoài?"
Tiểu Hạ hỏi.
Nhâm Tiểu Túc cẩn thận từng li từng tí mở thư ra:
"Yên tâm, có ta ở đây, dù thần minh hàng lâm cũng không giết được các ngươi. Huống chi, bên ngoài chỉ là một đám Ngụy Thần."
Sắc mặt Tiểu Hạ càng thêm ngưng trọng, nàng lấy Chân Thị Chi Nhãn của mình ra, chủ động niệm chú ngữ.
Sau một khắc, trên mặt nước hiện lên cảnh tượng ở đại lộ Hoa Hồng.
Chỉ thấy trên con đường dài là vô số thi thể của Kỵ Sĩ Tudor, huyết dịch theo khe hở gạch đá không ngừng lan tràn.