Đệ Nhất Danh Sách Chương 1197 : Chuyện Cũ Trước Kia



Chương 1197 : Chuyện Cũ Trước Kia




Chương 1197: Chuyện Cũ Trước Kia

Tiểu Hạ từng nghe tới thực lực của Nhâm Tiểu Túc.

Tỷ như trận chiến ở thành Winston vậy, tới tận hôm nay nàng mới được nghe Trần Tĩnh Xu chứng thực là do Nhâm Tiểu Túc làm.

Cùng với việc nửa đường Nhâm Tiểu Túc quay về Winston truy sát Vương Văn Yến cũng được Trương Hạo Vân truyền về Căn Đặc thành.

Thế nhưng loại chuyện này không tận mắt tận mắt nhìn thấy thì mọi người đều không tin.

Hiện tại, nàng thấy cảnh tượng trong giếng nước thì nhất thời kinh ngạc không nói nên lời.

Tiểu Hạ nhìn Tiểu Mai, Tiểu Mai nhún vai:

"Ban đầu ta cũng rất kinh ngạc..."

Thời điểm này, Tiểu Hạ bỗng nhớ lại buổi chiều Nhâm Tiểu Túc từng nói với nàng trong hành lang: Ta tới từ Trung Thổ là để giúp Vu Sư các ngươi có được cơ hội đả đảo đám quý tộc.

Lúc ấy Tiểu Hạ lễ phép mỉm cười đáp lại, nàng cảm thấy bản thân không nên tùy tiện nghi ngờ người khác.

Mà bây giờ, Tiểu Hạ vô cùng vui mừng vì lúc ấy nàng đã không nghi ngờ.

"Là đồng bạn của ngươi đã giết Kỵ Sĩ Tudor trên đại lộ Hoa Hồng sao?"

Tiểu Hạ nghi ngờ nói.

"Đúng đấy… "

Nhâm Tiểu Túc thuận miệng đáp lại:

"Bạn tốt của ta, lão Hứa."

"Người của các ngươi tới từ Trung Thổ có bao nhiêu?"

Tiểu Hạ hỏi.

"Mới đầu chỉ một mình ta.. "

Nhâm Tiểu Túc cười tủm tỉm:

"Tiểu Mai buộc ta tới đây, lúc ấy hắn còn dùng địa trói chi thuật khống chế ta."

Trong chớp mắt, Tiểu Hạ lần nữa đánh giá lại Tiểu Mai, trong lòng tự nhủ, ngươi vẫn giữ lại thực lực sao?!

Tiểu Mai vội giải thích:

"Ta không lợi hại như vậy, đều là hắn lợi dụng ta diễn trò."

Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía Tiểu Mai và Tiểu Hạ:

"Chờ một lát nữa, ta cần xem hết phong thư này. Đừng lo lắng, trước khi địch nhân đến nơi, ta sẽ nghĩ kỹ cách ứng phó."

Tiểu Hạ nghi ngờ:

"Sao ta cảm thấy ngươi đang muốn mọi chuyện ồn ào hơn vậy.”

"Đương nhiên… "

Nhâm Tiểu Túc gật đầu:

"Muốn dẫn họ đi chỗ khác hoặc mang các ngươi rời đi không khó, nhưng đây không phải thứ ta muốn?”

"Thứ ngươi muốn?"

Tiểu Hạ hỏi.

"Đúng… "

Nhâm Tiểu Túc cười nói:

"Nhanh chóng chấm dứt chuyện ở vương quốc Vu Sư, chuyện ta có thể làm là giúp đỡ các ngươi vượt qua chướng ngại, về phần các ngươi có thể làm gì nữa thì phải dựa vào bản thân các ngươi rồi, hoặc đợi ta rảnh sẽ tới đây một chuyến. Dù sao đây cũng là phân bộ của Tây Bắc mà, ta đâu thể bỏ mặc."

Tiểu Hạ hỏi:

"Lúc trước ngươi đâu nghĩ vậy, chuyện gì đã khiến ngươi thay đổi chủ ý thế.”

"Một phần là vì đồng bạn của ta đến quá nhanh…"

Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi nói:

"Một phần khác là vì ta phải trở về."

Lần trở về hàng rào 144 này đã giúp Nhâm Tiểu Túc xác định được: Vương thị đã hoàn thành việc thống nhất Trung Nguyên.

Thống nhất, Vương thị dùng chỉ cần một thời gian ngắn để nghỉ ngơi và hồi phục, sau đó đó, binh sĩ chủ lực của Vương thị sẽ lần nữa lên đường tới biên cảnh tây nam, tiếp giáp với Tây Bắc.

Nhâm Tiểu Túc phải trở về.

Hắn bắt đầu mở thư:

"Yên tĩnh."

Phong thư này đã lâu lắm rồi, phảng phất như trường tồn cùng thời gian.

...

Tiểu Túc, khi ngươi thấy được phong thư này hẳn đã qua rất nhiều năm.

Tiến sĩ P nói, khi ngươi tỉnh lại sẽ có được mọi năng lực.

Có lẽ ngươi sẽ hóa thành ý chí của thiên địa.

Có lẽ ngươi sẽ mất đi ký ức.

Hoặc là tất cả những điều đó.

Ta không xác định cuối cùng vận mệnh sẽ thế nào nhưng hy vọng một ngày ngươi đọc được phong thư này, ngươi sẽ hiểu, ta và mẹ ngươi chưa bao giờ thật sự muốn rời khỏi ngươi.

Thời gian là thứ có thể thay đổi tất cả, thiếu niên rồi sẽ thành người già, bông hoa rồi sẽ héo tàn, thương hải tang điền, núi cao hóa bình nguyên.

Ta không thể xác định khi ngươi đọc được phong thư này, thế giới này đã biến thành bộ dạng gì. Ta chỉ biết ta đã không còn cơ hội để nhìn nữa. Ta có trách nhiệm của ta, tương lai, ngươi cũng sẽ có trách nhiệm ngươi.

Cả đời này ta gần như đều đi tìm ý nghĩa của sinh mệnh.

Ta thử nhảy từ trên cao xuống.

Ta thử bơi qua biển cả.

Ta thử leo lên núi băng vạn trượng.

Ta cũng thử bay lượn trên không.

Ta và mẹ ngươi gần như đi khắp ngóc ngách của thế giới này, nhưng mãi đến khi ngươi ra đời, hai chúng ta mới hiểu được gia đình là gì.

Khi ta viết những dòng chữ này, ta có rất nhiều lời muốn nói với ngươi, nhưng cuối cùng lại phát hiện, trước mặt thời gian, ngôn ngữ chẳng là gì cả.

Tiểu Túc a, có phải ngươi cũng đã có được cuộc đời của riêng mình không?

Thời gian sống của một người đa phần là dùng để quan sát.

Quan sát người khác đi con đường khác với mình, quan sát cuộc đời của người khác để tìm ra con đường mình muốn đi.

Thế trên thực tế, thứ họ quan sát không phải đời người, không phải con đường đó, không phải lựa chọn, mà là quan sát người khác thành công như thế nào, bởi vì khi người khác thành công, họ mới có động lực để tiến bộ. Thế nhưng đợi người khác thành công, lúc đó đã trễ rồi.

Tiểu Túc a, có phải ngươi cũng đã tìm được tình yêu của mình không?

Tình yêu là gì? Là đột nhiên có điểm yếu nhưng cũng có áo giáp.

Khi ngươi yêu nàng, đột nhiên sẽ hiểu ý nghĩa của rất nhiều bản tình ca.

Là ngươi đột nhiên cảm thấy, có thể không cần chinh phục toàn bộ thế giới, không cần trở nên nổi bật nhất, không cần công thành danh toại, không cần túi có bạc triệu cũng có thể hạnh phúc. Thậm chí khi mất đi một phần hùng tâm tráng chí nhưng vẫn thấy cuộc đời vẫn vô cùng tốt đẹp. Là những quy tắc trước giờ của ngươi, khi đứng trước nàng đều sẽ trở thành vô nghĩa.

Tiểu Túc à, có phải ngươi cũng có mộng tưởng nào đó không?

Con đường theo đuổi mộng tưởng này có thể là bôn ba trên cánh đồng bát ngát tại St. Thorns, vượt qua gió tuyết, chỉ có chính ngươi mới biết trong băng thiên tuyết địa kia, bản thân cô độc đến cỡ nào, thế nhưng nhiệt huyết trong tâm của ngươi sẽ giúp ngươi vượt qua hết thảy.

Con đường này rất khó đi, ngươi có thể thương tích đầy mình, ngươi có thể đói khổ lạnh lẽo nhưng chỉ cần ngươi còn một hơi, ngươi vẫn sẽ đi tiếp.

Một khắc khi mộng tưởng thành công, thái dương lần nữa xuất hiện, một mình ngươi đứng trên đỉnh núi nhìn phong cảnh bao la hùng vĩ chưa từng có là cảm giác kích động nhân tâm cỡ nào.

Ý nghĩa tồn tại của mộng tưởng kỳ thật không nằm trong việc sau hoàn thành nó mà nằm trong chính quá trình hoàn thành nó.

Tiểu Túc a, ngươi có đủ dũng khí không?

Đa phần mọi người mãi tới khi già rồi mới biết, thứ trân quý nhất trong cuộc đời là dũng khí khám phá thế giới, còn có nhiệt huyết vĩnh viễn không thể bị đánh lùi.

Bây giờ nghĩ lại, người chế tạo máy bay lúc ấy phải dũng cảm cỡ nào. Phần dũng khí này khiến con người khi nhớ tới khoảng thời gian đầu tiên khi chế tạo máy bay đó, đối phương chẳng khác nào dũng sĩ Đồ Long cả.

Đấy đều là những dũng sĩ Đồ Long chân chính trong cuộc sống của chúng ta. Đó là những con rồng không thèm quan tâm tới gông xiềng, họ chặt đứt gông xiềng, dũng cảm tiến tới.

Thư đến nơi đây bỗng nhiên thay đổi chữ:

Tiểu Túc a, ta là mẹ ngươi đây. Ba ngươi lại bắt đầu thuyết giáo rồi, đừng nghe hắn, ngươi có cuộc đời của chính ngươi, cũng có tình yêu của riêng ngươi.

Hai người chúng ta chỉ hy vọng ngươi có thể sống vui vẻ, khỏe mạnh là tốt rồi.

Tiểu Túc a, về sau ma ma không thể gặp lại ngươi rồi.

Thật xin lỗi, ma ma không thể chiếu cố tốt cho ngươi.

...

Thư ghi đến đây, trang giấy bỗng nhiên đậm màu hơn như bị thấm ướt.

Nhâm Tiểu Túc đọc thư xong xoa mặt, từng giọt nước mắt rơi xuống, hắn xoa nước mắt rồi cười ra tiếng.

Thì ra hắn cũng có ba mẹ, nguyên lai ba mẹ hắn cũng như những người khác, ba thích thuyết giáo, mẹ ôn nhu thiện lương.

"Cái gì chứ, bây giờ làm gì còn máy bay đâu…"

Nhâm Tiểu Túc hít một hơi thật sâu, vừa cười vừa nói.

Phong thư này như tiếng gọi của người thân, ấm áp và tươi đẹp trường tồn cùng thời gian.

Trong thư không nhắc đến tai biến, cũng không đến việc bệnh tình, chỉ như một bức thư nhà mà gia trưởng bình thường dặn dò con mình, bình thường không có gì khác lạ.

Nhưng Nhâm Tiểu Túc cảm thấy như vậy là đủ rồi.

Đã rất đủ rồi.

Hắn thầm nói với cung điện:

"Cung điện, lấy phần thưởng của nhiệm vụ ra."

"Ban thưởng của nhiệm vụ là ký ức phủ đầy bụi, xác nhận lấy ra?"

"Xác nhận, lấy ra."

Thế giới dần u ám lại lần nữa sáng lên.

Nhâm Tiểu Túc ngồi bên đống lửa, nhìn phụ thân đang nướng cá vừa bắt được dưới hồ, mẫu thân thì ngồi một bên, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Con còn nhỏ như vậy ngươi đã dẫn nó tới đây leo núi!"

Phụ thân hồn nhiên vô tư cười rộ lên:

"Có sao đâu, có chuyện gì ta lo."

"Bớt nói chuyện xui xẻo đi, thằng bé mà có gì ta ly hôn ngươi!”

Sau đó, sáng sớm Nhâm Tiểu Túc lại cùng phụ thân đi đón bình minh, hắn đứng trên đỉnh núi tận mắt nhìn phụ thân khắc lên bốn chữ, mãi mãi thanh xuân.

...

Nhâm Tiểu Túc đứng trên đỉnh Alps nhìn phụ thân chỉnh trang y phục con dơi cho mình:

"Tiểu Túc nhớ kỹ, điều quan trọng nhất khi bay không phải đường bay hay sự cân bằng, mà là dũng khí."

"Đây là hạng mục khiêu chiến cuối cùng của ngươi, khi ngươi bình an đáp xuống đất, cơ thể nghe sẽ phát ra tiếng cạch, đừng kinh hoảng, đó không phải gãy xương, đó là mở khóa cơ nhân tỏa."

Thiếu niên Nhâm Tiểu Túc run rẩy nói:

"Cha, lỡ ta xảy ra chuyện thì sao?"

Nhâm Hòa cười an ủi:

"Không sao, cha còn trẻ, có cơ hội kiếm thêm đệ đệ cho ngươi.”

Nhâm Tiểu Túc:

"? ? ?"

Nhâm Hòa dẫn Nhâm Tiểu Túc khiêu chiến vô số hạng mục, cái nào cái nấy đều là cửu tử nhất sinh, nhảy dù, nhảy cầu, lướt sóng, tay không leo núi...

Mỗi một lần như thế, Nhâm Hòa đều lừa Nhâm Tiểu Túc, bảo mỗi lần hoàn thành khiêu chiến sẽ mở khóa cơ nhân tỏa, biến thành siêu nhân.

Sau đó, Nhâm Tiểu Túc thật sự nghe được tiếng ca kia, cơ nhân tỏa mở ra.

...

Nhâm Tiểu Túc lẳng lặng nằm trong phòng bệnh, yên lặng nhìn phụ thân bên ngoài, mẫu thân đang nói gì đó trông rất khẩn trương cùng các bác sĩ.

Kỳ thật, một khắc này hắn đã rõ, e rằng bản thân sắp phải rời xa thế giới này.

Thật thảm, đã mở cơ nhân tỏa ra rồi lại bị ung thư, hắn biết tìm ai nói lý lẽ đây.

Mẫu thân vào phòng bệnh an ủi, bảo hắn đừng lo, nhất định còn có cách vãn hồi.

Nhâm Tiểu Túc ngoài miệng đồng ý nhưng kỳ thật trong lòng hắn hiểu rõ, sinh mệnh của bản thân đã dần được đếm ngược.

Mãi đến một ngày nào đó, phụ thân dẫn hắn tới gặp một người gọi là Tiến sĩ P.

Đối phương rất nghiêm túc nói với Nhâm Tiểu Túc:

"Hỏa Chủng vẫn luôn tận sức nghiên cứu thuốc chữa ung thư. Những người bệnh không thành công vì họ không đủ mạnh, nhưng ngươi thì khác, ngươi đã ra cơ nhân tỏa."

Thì ra từ lúc cơ nhân tỏa của hắn mở ra, mọi thứ đã dần thay đổi.

...

Thuốc biến đổi gien Trx-001.

Thuốc biến đổi gien Trx-007.

Thuốc biến đổi gien Esk-001.

Thuốc biến đổi gien Wkp-003.

Nhâm Tiểu Túc không nhớ bản thân bị tiêm biết bao nhiêu thuốc biến đổi gien. Mãi đến một ngày nào đó, hắn cảm thấy đầu óc vốn hỗn loạn bỗng nhiên trở nên rõ ràng hơn.

Từng tế bào trong thân thể bị phá vỡ rồi xây dựng lại.

Nếu chưa từng mở ra cơ nhân tỏa, Nhâm Tiểu Túc căn bản không thể chèo chống qua đoạn thời gian đó.

Hắn bắt đầu cảm thụ được sự biến hóa của thế giới, thậm chí còn có thể cảm nhận được từng giá trị nhỏ trong thời gian.

Sau đó, ý thức hắn bắt đầu phiêu tán. Tiếp theo, thân thể cũng hóa thành bột phấn, tốc độ rất chậm nhưng không hề dần lại.

Tư duy Nhâm Tiểu Túc càng lúc càng nhanh, hắn cũng phát hiện bản thân không thể ngăn cản sự diệt vong của thân thể.

Cuối cùng, tâm tình tuyệt vọng cũng không còn.

Phòng bệnh trắng noãn sạch sẽ, hai tiểu sủng vật trong chậu thủy tinh trên cạnh bệ cửa sổ cũng không cách nào dậy lên hứng thú cho hắn, Nhâm Tiểu Túc bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc thế giới này là gì.

Ánh mắt của hắn như có thể thông qua trần nhà thấy được chỗ xa hơn.

Ý thức của hắn như có thể cải biến hình thái vật lý của mọi vật.

Hắn có thể truyền tiếng lòng của mình tới người khác và nghe được tiếng lòng của đối phương.

Vì vậy, lúc này hắn nghe được bé trai phòng bệnh bên cạnh gọi hắn một tiếng ca ca.

...

Có một ngày, phụ thân một mình tới phòng nghiên cứu Hỏa Chủng, nhét một viên đá màu đen vào tay hắn rồi vội vàng rời đi.

Khi đó không ai viên đá đá màu đen này là cái gì, cũng không biết nó tới từ đâu.

Cũng chính từ lúc này, ý thức của hắn không phát tán nữa, hơn nữa những ý thức đã mất đi đó dần quay về.

Cũng bắt đầu từ ngày đó, mỗi đêm hắn đều lâm vào một mảnh bóng tối hỗn độn.

Tiến sĩ P nói, đây là cơ chế của thân thể hắn, ý chí tinh thần khổng lồ đó cần tìm chỗ thoát ra, mà bây giờ thân thể của Nhâm Tiểu Túc lại trở thành vật dẫn của nó, cho nên tiềm thức Nhâm Tiểu Túc sẽ giúp hắn tìm một con đường giải thoát.

Nhâm Tiểu Túc hỏi, khi nào việc này sẽ dừng lại.

Tiến sĩ P an ủi hắn, bảo răng khi nào ý chí tìm được đường ra sẽ tốt thôi.

Cái gọi là đường ra đại khái là cách giúp hắn có thể tồn tại dưới hình dáng con người.

Tiến sĩ P nói với Nhâm Tiểu Túc:

"Chính ngươi cũng có thể tự thử. Trên đời này có những người có thể xây dựng cung điện để lưu giữ ký ức, ngươi cũng có thể thử xây dựng cung điện để lưu giữ ý chí của mình đi. Đợi khi ngươi cần lại lấy ra.”

Cũng vì mỗi ngày hắn đều lâm vào hắc ám mà Nhâm Tiểu Túc vẫn phải ở lại phòng thí nghiệm 039 để tiến hành trị liệu.

...

Tiến sĩ P đột nhiên thỉnh cầu Nhâm Tiểu Túc:

"Bé trai phòng bên cạnh sắp không xong rồi, thuốc biến đổi gien hoàn toàn không có tác dụng với nó. Nếu muốn thằng bé sống, cần ngươi trợ giúp."

Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi:

"Cần trợ giúp cái gì."

Tiến sĩ P nói:

"Cần cấy ghép tủy của ngươi cho nó."

HLA hai bên không phù hợp, bạch huyết cầu kháng nguyên của đứa bé kia không đủ khả năng để được cấy ghép, thế nhưng tiến sĩ P không có cách nào khác, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào kỳ tích thần minh tạo ra.

Nhâm Tiểu Túc hỏi:

"Kỳ tích thần minh tạo ra? Tiến sĩ, ngươi cũng tin có thần minh à."

Tiến sĩ P lắc đầu:

"Thần minh mà ta nói không phải thần linh trong tín ngưỡng, mà là ngươi."

Về sau Nhâm Tiểu Túc mới biết, thì ra đứa bé trai kia là con trai của tiến sĩ P. Mà phòng thí nghiệm 039 được xây dựng cũng vì đứa bé này.

HLA không tương xứng chứng tỏ khả năng trị liệu thất bại rất cao. Nhưng tiến sĩ P không còn cách nào khác, hắn muốn đánh bạc một lần.

Nhâm Tiểu Túc đồng ý, hắn cùng tiểu nam hài được đưa vào phòng giải phẫu.

Sau mấy tiếng đồng hồ, hắn tỉnh dậy, thấy được Tiến sĩ P nước mắt tràn mi kích động nói:

"Thành công! Thành công rồi!"

Nhâm Tiểu Túc với tư cách là thần minh duy nhất trên đời, quả nhiên đã vượt qua cả khoa học.

Cốt tủy thần minh được cấy ghép sang một cơ thể, giúp đứa bé máu của đứa bé dần được cải tạo.

Đứa bé thậm chí không cần trải qua quá trình thống khổ, theo thời gian, tế bào trong cơ thể nó dần được thay mới.

Thế gian này có lẽ không thiếu người từng thông qua Hỏa Chủng để đạt được huyết dịch thần minh nhưng người duy nhất có được cốt tủy của thần minh chỉ có một.

Nhâm Tiểu Túc mỉm cười hỏi:

"Hắn tên gì?"

"Hắn theo họ mẹ, kêu là Nhan Lục Nguyên."

Sau khi tiến sĩ P nhận được sự đồng ý của Nhâm Tiểu Túc đã rút 200 CC huyết dịch rồi vận chuyển bằng vũ trang tới cứ địa nghiên cứu ở phía bắc Trung Nguyên.

Vào lúc không ai chú ý tới, Nhâm Tiểu Túc từng thử đút máu của mình cho hai tiểu sủng vật trên bệ cửa sổ ăn.

Sau đó, thế giới sụp xuống, tai biến hàng lâm, phòng thí nghiệm số 039 cũng bị vùi lấp sâu trong lòng đất.

Màu binh sĩ phụ trách vận chuyển máu cũng đụng phải động đất, núi lở. Nhưng may mắn vẫn còn người sống, vì thế 3 giọt máu của thần đã trở thành thần minh chi huyết lưu giữ tới hiện tại.

...

Nhâm Tiểu Túc mở mắt ra.

Thì ra hắn đã biết Nhan Lục Nguyên từ trước, chắc hẳn Nhan Lục Nguyên cũng dần khôi phục ký ức rồi.

Cho nên Nhan Lục Nguyên mới từng hỏi Nhâm Tiểu Túc: Ca, ngươi nhớ ra gì chưa.

Kỳ thật từ hơn hai trăm năm trước, hai người họ vốn đã huyết mạch tương liên.

Nguyên lai, cung điện trong đầu hắn là do chính hắn chế tạo ra.

Ý nghĩa tồn tại của nó là chứa đựng tinh thần ý chí khổng lồ của hắn.

Tòa cung điện này gánh vác trách nhiệm to lớn, nó giúp thân thể Nhâm Tiểu Túc dần mạnh lên, mãi đến khi thân thể này chịu được cổ tinh thần khổng lồ kia.

Đồng thời, nó muốn hoàn thành bước chuẩn bị cuối cùng: Nếu một ngày nào đó Nhâm Tiểu Túc không thể nghịch chuyển và trở thành ý chí của thế giới, nó sẽ bảo đảm Nhâm Tiểu Túc trở thành người tốt, giúp văn minh nhân loại không bị kéo vào vực sâu.

Cung điện không có ý thức riêng vì đây là sự nhắc nhở từ trong tiềm thức của Nhâm Tiểu Túc. Phụ thân Nhâm Hòa từng nói với hắn một câu, mong ước duy nhất của người với hắn là muốn hắn trở thành một người chính trực.

Nhâm Tiểu Túc nhớ được hết thảy, hắn từng sống trong sự phồn hoa của văn minh nhân loại trước tai biến, cũng chứng kiến mọi thứ từ hưng thịnh cho tới suy đồi.

Hắn đã từng sống trong một thời đại vô cùng phát triển, thậm chí hắn từng chứng kiến thế giới ảo trực tuyến sắp được ra mắt của Thanh Hòa.

Đứng trên đất chết quay đầu nhìn lại hết thảy, văn minh nhân loại huy hoàng kia thật sự khiến người ta nhớ tới phát khóc.

Mà giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc đã rõ, rốt cục cung điện phong ấn cái gì.

Bây giờ hắn không có tư cách mở phong ấn kia ra. Hay là nói, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy hiện tại rất tốt, nếu một ngày nào đó hắn thật sự hóa thành thần minh, vậy tình cảm của hắn dành cho Dương Tiểu Cận sẽ không còn nữa.

Tựa như lý do Tiểu Ngọc Tỷ đi theo Nhan Lục Nguyên làm một cái neo vậy, hiện giờ Dương Tiểu Cận chính là cái neo của Nhâm Tiểu Túc.

Loại tình cảm thế nào đi nữa cũng có thể giúp hắn tìm được đường về.

Cho nên, tuy tìm về được ký ức nhưng Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng có gì thay đổi, trừ việc hiểu thêm nhiều thứ mà thôi.

Hôm nay, rốt cục Nhâm Tiểu Túc cũng biết được lai lịch mình, kế tiếp hắn phải bắt đầu duy nghĩ xem bản thân nên làm gì.

Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía Tiểu Mai cùng Tiểu Hạ:

"Hai người các ngươi tranh ở chỗ này đi, khi nào ta kêu hãy trở ra."

Tiểu Mai lo lắng nói:

"Ngươi muốn đi đâu a?"

"Đương nhiên là chấm dứt mọi chuyện ở nơi này… "

Nhâm Tiểu Túc cười nói:

"Qua đêm nay, mọi thứ sẽ khác.”

"Sau đó thì sao?"

Tiểu Mai kinh ngạc mà hỏi.

"Sau đó?"

Nhâm Tiểu Túc nói với Tiểu Hạ:

"Ta sẽ giúp đỡ Thánh Đường dọn sạch chướng ngại. Trong quá trình này, ngươi sẽ biết cứ điểm 178 hiện tại mạnh đến cỡ nào. Về phần quản lý vương quốc Vu Sư thế nào phải xem chính ngươi rồi. Hôm nay cứ điểm 178 chúng ta kết thành đồng minh vĩnh viễn với các ngươi. Để tỏ lòng thành ý, ta quyết định đem Tiểu Mai gả cho ngươi, chuyện kết hôn sẽ từ từ tính tới.”

Tiểu Hạ:

"? ? ?"

Tiểu Mai:

"Hả?"

"Này này, cái gì mà gả với kết hôn hả… "

Tiểu Mai biến sắc:

"Còn nữa, loại chuyện lớn này chẳng lẽ ngươi nên nói cùng ta chứ?”

"Ngươi xứng sao…"

Nhâm Tiểu Túc hỏi.

Tiểu Mai suy nghĩ hai giây:

"Ta không xứng..."

Nhâm Tiểu Túc cười hai tiếng rồi đi dọc theo vách tường chui ra ngoài, sau đó lại bò lên mái vòm của tu viện Hoa Hồng.

Hắn nhìn ra nơi xa, trong lúc hắn lấy lại ký ức, lão Hứa đã giết ra một mảnh đường máu vì hắn.

Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc cũng không tính rời đi như vậy, hắn muốn cùng chờ người bao vây tới nhiều hơn một ít.

Tại Căn Đặc thành, Kỵ Sĩ của Tudor cùng Quang Minh Kỵ Sĩ của Normand giơ cao bó đuốc tựa như nước chảy xuôi không ngừng hội tụ về một chuỗi.

"Liên hợp với nhau à… "

Nhâm Tiểu Túc cười nói.

Khi thành tao Winston bị đám người đại lừa dối tập kích, gia chủ Berkeley quyết định từ bỏ nội chiến, liên thủ cùng các gia tộc khác đồng lòng chống lại người Trung Thổ.

Không phải gia chủ Berkeley đoàn kết đến cỡ nào, mà vì vị kiêu hùng này hiểu rõ, vương quốc Vu Sư vĩnh viễn sẽ không thể đoàn kết.

Thế nhưng, hiện giờ Trung Thổ quá cường đại, cường đại đến mức bọn họ phải sinh lòng cảnh giác!

Vì vậy, hắn phái sứ giả chia thành hai hướng báo tin cho Normand cùng Tudor.

Tuy gia tộc Vu Sư sống an nhàn sung sướng hơn 100 năm, nhưng không có nghĩa bọn họ tự buông thả bản thân tới vô đụng.

Tiểu Hạ cùng Trần Tĩnh Xu cho rằng những Kỵ Sĩ này là tới vây quét Thánh Đường hoặc bắt hậu nhân của Russell.

Nhưng thực tế, từ vừa mới bắt đầu vai chính đêm nay đã chẳng có bất cứ quan hệ nào với Thánh Đường cùng Russell.

Mục đích ba gia tộc Vu Sư chỉ có một, đó chính là bắt Nhâm Tiểu Túc.

Nhất là khi lão Hứa đeo mặt nạ bạc xuất hiện, gia tộc Tudor đã dần lâm vào điên cuồng.


Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện