Đệ Nhất Danh Sách Chương 1228 : Trình Độ Chữa Bệnh



Chương 1228 : Trình Độ Chữa Bệnh



Chương 1228: Trình Độ Chữa Bệnh

Nhâm Tiểu Túc cảm thấy có chút kỳ quái, Dương Tiểu Cận đến hàng rào 88 không ở lại lâu trong trang viên Dương thị lại dẫn hắn tới đây gặp một ít người quen cũ.

"Tiểu Cận, ngươi đợi một chút a… "

Phu nhân trung niên xoa xoa tay, cởi ống tay áo rồi ra ngoài đổi bảng gỗ từ đang mở cửa thành đã đóng cửa.

Lúc này mới 9 giờ sáng đóng cửa, xem ra đối phương thật sự không muốn ai tới quấy rầy nàng và Dương Tiểu Cận ôn chuyện.

Tiệm may nho nhỏ, trên vách tường treo khá nhiều loại vải vóc, trong phòng còn có mùi da dễ ngửi, không hề gay mũi.

Tủ kính vô cùng sạch sẽ, sàn nhà cũng rất sạch sẽ, Nhâm Tiểu Túc có thể nhìn ra được, đối phương là một người vô cùng tỉ mỉ và chu đáo.

Phu nhân trung niên cười nhẹ nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc:

"Tự giới thiệu một chút, ta là thợ may từ nhỏ cho Tiểu Cận. Ta là Lan Tĩnh Nhất, ngươi kêu ta Lan di được chứ? Thiếu soái Tây Bắc quả nhiên hơn người, vô cùng soái, là một móc treo quần áo trời sinh* nha.”

*Ý nói những người xinh đẹp, mặc gì cũng đẹp

Nhâm Tiểu Túc nghe vậy thì có chút ngượng ngùng, người khác thường ở sau lưng khen hắn lợi hại, sức chiến đấu mạnh, hắn nghe rất vui, thậm chí còn có thể hồn nhiên như không có gì cùng hùa vào.

Nhưng được khen trước mặt thế này lại khiến hắn ngại ngùng khó có được.

Người có thể khiến Nhâm Tiểu Túc ngại thật sự không nhiều.

Bất quá lúc này điều Nhâm Tiểu Túc lo nhất là Dương Tiểu Cận không cho hắn kêu là Lan di, vì Lan di này còn nhỏ tuổi hơn so với Lâm nãi nãi nữa…

May mà Dương Tiểu Cận không nói gì.

"Các ngươi chờ một chút a, ta lấy hai chén trà cho các ngươi… "

Lan di nói xong rồi đi vào trong.

Trong phòng có bàn ghế gỗ màu rám nắng, phía trên là trà và điểm tâm hẳn được chuẩn bị cho khách.

Dương Tiểu Cận cầm một viên kẹo, mở ra, sau đó đưa cho Nhâm Tiểu Túc:

"Nếm thử đi, đây là hương vị tuổi thơ của ta."

Nhâm Tiểu Túc bỏ vào miệng, mùi ô mai kích thích nước bọt không ngừng tuôn ra.

Không biết vì sai, chỉ một viên kẹo này đã khiến Nhâm Tiểu Túc thả lỏng hơn rất nhiều.

Lan di bưng khay trà ra, nàng nhìn Dương Tiểu Cận:

"Lần này quay về hàng rào 88 có chuyện gì sao? Có cần Lan di giúp gì không?”

Nói xong, nàng bày hai chén trà trước mặt Nhâm Tiểu Túc cùng Dương Tiểu Cận.

Dương Tiểu Cận lắc đầu, nàng chỉ vào Nhâm Tiểu Túc:

"Không có gì đâu, chỉ muốn may bốn bộ âu phục cho hắn thôi.”

"Nguyên lai là thế… "

Lan di cười thật tươi:

"Vậy ta phải cố gắng may cho tốt mới được. Cơ mà bốn bộ ta cần mời thợ may từ cửa hàng khác tới giúp. Chỉ mình ta làm sẽ rất lâu.”

"Ừ, không sao… "

Dương Tiểu Cận nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc:

"Bao nhiêu tiền?"

"Không cần… "

Lan di cười lắc đầu:

"Tiền Dương thị gửi ta vẫn còn rất nhiều, để ta lấy sổ sách ra cho ngươi xem. Số còn dư đủ để may thêm 20 bộ nữa đấy.”

Nhâm Tiểu Túc hết hồn, tập đoàn giàu thế à?

Dương Tiểu Cận nói:

"Không cần đâu, Lan di kêu giúp ta một người đóng giàu tốt chút, ta còn muốn làm cho hắn 12 đôi giày."

Nhâm Tiểu Túc nghe vậy thì sững sờ, ngay cả Lan di cũng có chút khó tin:

"Có cần nhiều vậy không?"

"À… "

Dương Tiểu Cận nói:

"Còn phải thật bền nữa."

Lúc này, ngay cả Lan di cũng hiểu được có chuyện không đúng, người bình thường ai sẽ làm một lần nhiều giày như thế?

Trong lòng Nhâm Tiểu Túc càng thêm bất an. Cảm giác này chẳng khác nào điềm báo, trước khi đi người vợ sẽ chuẩn bị thật nhiều nguyên liệu nấu ăn cho chồng, sợ chồng ở nhà sẽ đói.

Nếu chồng đi xa, vợ sẽ mua sẵn 10 đôi để trượng phu có mà thay.

Đây là quà tặng trước khi ly biệt.

Đúng vậy, những chuyện Dương Tiểu Cận làm hiện tại chẳng khác nào sắp xa nhau vậy.

Bấy giờ Dương Tiểu Cận nói thêm:

"Phần eo dưới nách và vai làm rộng một chút. Vì hắn hay haojt động mạnh, có lúc phải chiến đấu ngay, nếu chật sẽ ảnh hưởng tới hoạt động của khác. Mà giày cũng phải thật chắc, hắn đã giẫm nát vài đôi rồi.”

Những thứ không nói khác, khi sức mạnh của siêu phàm giả đột nhiên bộc phát, giày sẽ là nơi nhận lực lớn nhất. Rất nhiều siêu phàm giả buồn rầu vì đánh nhau chưa tới hai lần giày đã ngoác miệng.

Bên này Dương Tiểu Cận dặn xong, Lan di lập tức gọi điện thoại bàn kêu một thợ đóng giày giỏi tới. Đối phương cũng rất chuyên nghiệp, đo chân Nhâm Tiểu Túc kỹ lưỡng để làm ra đôi giày thích hợp nhất.

Nói thật, đây là lần đầu Nhâm Tiểu Túc được hưởng thụ loại đãi ngộ này.

Trong lúc đo chân, Dương Tiểu Cận hỏi bao lâu sẽ xong, nếu thêm tiền có thể nhanh hơn được chăng.

Còn nhắc thợ phải làm ra đôi giày tốt nhất.

Giờ khắc này, Dương Tiểu Cận không còn khí khái hào hùng, ngược lại nhiều thêm vài phần ôn nhu.

Đợi thợ đóng giầy đi rồi, Dương Tiểu Cận bỗng nói với Lan di:

"Lý Thúc Thúc đâu rồi? Sao ta tới nửa ngày rồi cũng không thấy hắn, hôm nay hắn không tới tiệm sao?"

Lan di đang chọn vải thì khựng lại một chút, sau đó mới chậm rãi nói:

"Đêm hàng rào 88 bị tập kích, hắn bị một chiếc xe chạy quá tốc độ đụng phải, tới giờ vẫn chưa tỉnh lại.”

Đêm hôm đó Nhâm Tiểu Túc dẫn theo Nhan Lục Nguyên rời đi, trước khi rời đi, chiến binh Nano của Lý thị đã bắt đầu công kích hàng rào.

Trận chiến đó không liên quan gì tới Nhâm Tiểu Túc, nhưng sở dĩ chiến binh nano có thể đột phá phòng tuyến Khánh thị tiến tới Dương thị đều là do Khánh Chẩn cố ý gây nên.

Cho nên có người từng nói, tuyết lở, không có một bông tuyết nào là vô tội.

Thế nhưng, từ góc độ của Nhâm Tiểu Túc mà xem, hắn không cách nào nói Khánh Chẩn làm sai cả.

Trong một thời đại bi ai, mọi người đều phải lội trong dòng nước, cố gắng ngoi lên mà thở, người có thể dựa vào và có thể tin cũng chỉ có mỗi bản thân mà thôi.

Nếu ngươi không đủ mạnh mà đi cứu người khác thì chí có kết cục là chết chìm theo.

Lan di nhẹ giọng nói:

"Hôm đó là sinh nhật hắn, ta đóng cửa hàng sớm về nhà nấu cơm, hắn nói phải đi lấy số đo cho người khác rồi mới về nhà. Kết quả sau đó ta mới biết, hắn đi mua hoa hồng. Lúc ta tìm được hắn, hoa hồng đã bị dẫm nát bên cạnh, thấm đẫm máu.”

Dương Tiểu Cận sửng sốt nửa ngày không nói gì, Lan di kể lại cũng không còn quá nhiều bi thương, sinh ra ở thời đại này, ai mà chưa từng thấy sanh ly tử biệt?

Căn cứ vào số liệu Khánh thị thống kê, trong hơn mười năm qua, tuổi thọ trung bình của Khánh thị chỉ chừng 51. Một mặt vì thiếu thốn vật tư, mặt khác vì trình độ chữa bệnh hiện tại không bằng trước tai biến nữa.

Nhâm Tiểu Túc nhớ rõ, trước tai biến có rất nhiều người thành phố sống trên 70 tuổi, thành phố với tuổi thọ thống kê được là hơn 83. Đây là sự khác nhau do trình độ chữa bệnh.


Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện